Sau khi cúp điện thoại xong, anh vẫn ung dung lái xe.
Nửa giờ sau, cuối cùng anh đã đến được lối ra của đường cao tốc.
Khi vừa rời khỏi được trạm thu phí, thì anh thấy được một nhóm cảnh sát giao thông đang vây quanh chiếc Maserati của Từ Nam Huyên.
Còn về bên của Từ Nam Huyên, ngay lúc này cô gần như là sắp khóc đến nơi, níu lấy rồi van xin cảnh sát giao thông: “Anh cảnh sát, là tôi sai rồi.”
“Tha cho tôi lần này đi, sau này sẽ không tái phạm nữa.”
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông mềm mỏng, không chịu bèn nói: “Lấy giấy phép lái xe ra, phiền cô hợp tác với chúng tôi.”
Lúc này, Từ Nam Huyên thậm chí còn phản ứng gay gắt hơn, nắm lấy luôn cả cánh tay của cảnh sát trưởng mà đung đưa: “Anh cảnh sát, xin anh tha cho tôi một lần này thôi, để tôi đi đi.”
“Anh làm khó tôi nữa, thì bằng lái xe của tôi sẽ bị thu đi mất. Phải mất hơn nửa năm tôi mới có thể lấy được bằng lái xe.”
“Người tốt, nhất định sẽ sống tốt.”
Một bên, Diệp Huyền Tần gần như chỉ đứng trơ mắt nhìn.
Người phụ nữ xấu tính này thậm chí là đã đến mức làm nũng.
Hơn nữa việc này, còn có thể coi là đã có trong kế hoạch.
Hiếm thấy, quả là hiếm thấy.
Đội trưởng vẫn thế, hoàn toàn không có một chút thương xót nào: “Biết lấy bằng lái là không dễ, mà còn cố tình phạm luật, rồi giờ thì trách ai?”
“Xin đừng làm chậm thời gian của chúng tôi, mau đưa bằng lái xe đến đây.”
Từ Nam Huyên gần như tuyệt vọng.
Đúng lúc này, cô mới phát hiện ra Diệp Huyền Tần.
Cô bỗng nhiên chỉ tay vào Diệp Huyền Tần, nói: “Anh cảnh sát, tôi muốn lấy công chuộc tội, tôi muốn báo cáo anh ta.”
“Vừa rồi là anh ta nói tôi tăng tốc, giờ thì anh ta phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.”
“Ang xem, công lao của tôi lớn như vậy, anh có thể thả tôi một lần này không?”
Diệp Huyền Tần: “…”
Đây là chĩa mũi nhọn về phía anh?
Đúng vậy, chính là đã chĩa mũi nhọn về phía anh.
Anh cười nhạo cô: “Từ Nam Huyên, cô là đang vừa ăn cắp vừa la làng sao? Rõ ràng là cô yêu cầu tôi phải đua xe với cô. Để tôi không thể thắng, cô liền nhấn ga tăng tốc hay sao?
Cô không thể vô duyên vô cớ mà đổ tội lên cho tôi, tôi luôn là một công dân tốt và luôn tuân thủ chuẩn mực xã hội.”
Từ Nam Huyên: “Dừng đi, anh lừa được người khác, nhưng anh nghĩ có thể lừa được người chính trực như anh cảnh sát giao thông đây sao?”
“Anh cảnh sát, anh xem đi, tôi rất dễ thương, trong sáng và đáng yêu, có thể lừa anh sao?”
“Anh nhìn anh ta đi, anh ta trông rất giống như một kẻ trộm lén lút và hèn hạ. Mau bắt anh ta lại đi.”
Diệp Huyền Tần: “…”
“Từ Nam Huyên, cô là đang công kích tôi đấy?”
“Được, vậy đừng trách tôi
ăn miếng trả miếng. Mọi người tránh ra, tôi liền đâm chết người phụ nữ này.”
Từ Nam Huyên: “Nhìn xem, anh ta không chỉ là một người dối trá. Mà còn là một người hung bạo, một lời không vừa ý liền lập tức muốn giết người.”
Diệp Huyền Tần: “…”
“Từ Nam Huyên, vốn dĩ là tôi có ý định giúp cô, nhưng bây giờ xem ra là cô không cần giúp.”
Từ Nam Huyên khinh thường nói: “Anh lừa ai, anh giúp tôi? Tôi nhổ vào.”
“Anh chỉ là ăn bám nhà tôi, tất cả của anh không phải là đều là của Lam Khiết cho sao. Còn về bản thân thân anh có thể làm gì, bản lĩnh anh chỉ có cái rắm.”
“Anh có thể phản kháng lại người trong ngành cảnh sát hay sao? Ha ha, tôi thà tin heo chứ không tin anh.”
Diệp Huyền Tần nhún vai: “Nhìn cho kỹ.”
Anh tấp vào lề đường rồi dừng lại, xuống xe chào hỏi một số cảnh sát giao thông.
“Đồng chí, mọi người vất vả rồi.”
Vài cảnh sát giữ thái độ hơi cuối đầu, còn vội vàng trả lời.
“Vâng, vì phải phục vụ nhân dân.”
“Anh Diệp, thật trùng hợp, anh chuẩn bị đi làm sao?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Ừ, đi làm, nhân tiện ghé xem mọi người đã vất vả như thế nào, đem cho mọi người ít nước uống.”
Sau đó, anh lấy từ trong cốp xe vài chai nước khoáng phân phát cho họ.
“Cảnh sát giao thông chính là trọng yếu, là bảo vệ trái tim và là đảm bảo sự sống cho quốc gia.”
“Chắc chắn trên con đường có một khối u ác tính, chẳng hạn như là say rượu khi lái xe, lái xe không bằng lái, điều khiển phương tiện trái phép, đặc biệt là chạy quá tốc độ, những việc đó quả thực không thể tha thứ.”
“Các anh là người bảo vệ cho trái tim ấy. Nên những khối u này cần các anh phải thẳng tay loại bỏ.”
“Chào mọi người, những người khả ái nhất, những người sẵn sàng bảo vệ nhân dân!”
Cảnh sát giao thông nghe được những lời này, thì cảm động mà kính cẩn chào: “Anh Diệp, anh có thể hiểu được chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích.”
“Anh yên tâm, chúng tôi sẽ luôn đứng vững ở vị trí này, để không phụ lòng của anh Diệp.”