Chị đại gật đầu: “Không sai. Nếu như anh biết anh ta thì sẽ rõ sức mạnh của anh ta như thế nào.”
“Tập đoàn Diệp Linh của anh ta phát triển thần tốc đã tạo thành một kỳ tích trong giới kinh doanh.”
“Trong buổi lễ khánh thành công ty của anh ta, cả Vương Minh và tám ông trùm đều đích thân đến chúc mừng. Mỗi người đều mang theo quà tặng ba mươi lăm ngàn tỷ.”
“Thậm chí cả viên sĩ quan cũng gọi anh ta là ông nội trước mặt mọi người…”
Diệp Huyền Tần nói: “Ngừng đã.”
“Cô nói với vẻ phấn khởi như thế này là muốn nói lên điều gì?”
Chị đại đáp lại: “Thật ra tôi là vợ của Diệp Huyền Tần.”
“Xem bộ dạng của anh đang lái một chiếc xe cũ rích như thế này, chắc hẳn là người vất vưởng dưới đáy của xã hội rồi.”
“Chỉ cần tôi nói một tiếng, thì có thể nhờ chồng Diệp Huyền Tần của tôi sắp xếp cho anh một công việc với mức lương lên đến hàng chục triệu và thậm chí có thể lên đến con số trăm triệu trong một tháng.”
“Đây là cơ hội tốt nhất cho anh, hy vọng là anh sẽ biết trân trọng nó.”
Diệp Huyền Tần hít thở một hơi thật sâu, rồi một lần nữa nhìn kỹ chị đại.
‘Người phụ nữ này, bất luận là tướng mạo, vóc dáng hay khí chất đều chỉ kém Từ Lam Khiết một chút. Thậm chí cô ta còn được hơn Từ Nam Huyên.’
‘Tuy là cô đẹp xinh đẹp, nhưng tôi cũng không phải cóc ghẻ đòi ăn thiên nga như suy nghĩ của cô.’
‘Tại sao tôi lại không biết là tôi có một người vợ bí mật như cô.’
Khi chị đại thấy Diệp Huyền Tần im lặng, cô ta liền nói: “Anh hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
“Không biết có bao nhiêu người tranh nhau để được vào tập đoàn Diệp Linh làm việc với Diệp Huyền Tần đâu.”
“Nếu như anh đồng ý giúp tôi thì tôi có thể giới thiệu anh làm tài xế cho chồng tôi. Tương lai của anh chắc chắn sẽ đầy rộng mở.”
Diệp Huyền Tần ngay lập tức đáp: “Cô dừng lại đi, hiện tại đầu của tôi loạn cả lên. Để tôi yên tĩnh một chút.”
“Cô nói cô là vợ của Diệp Huyền Tần, nếu như Diệp Huyền Tần thật sự lợi hại như vậy thì tại sao cô không nhờ anh ta qua đón.”
Chị đại nói: “Chồng tôi là một người chức cao quyền trọng, anh ấy còn có rất nhiều việc phải giải quyết. Tôi làm sao có thể vì một chuyện cỏn con này mà làm phiền anh ấy chứ?”
Diệp Huyền Tần như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Mặc dù tôi không biết là cô đang nói thật hay nói xạo, nhưng mà nghe có vẻ hợp lý.
Được! Tôi sẽ giúp cô một lần, nhưng cô nhớ là sẽ sắp xếp giúp tôi làm tài xế cho Diệp Huyền Tần.”
“Chuyện này anh yên tâm.” Chị đại gật đầu.
Mặc dù cô ta
trong lòng rất vui, nhưng mà biểu hiện bên ngoài không thay đổi gì cả, vẫn lạnh như băng.
Anh để cho chị đại chờ ở gần xe, một mình đi tới chỗ viên cảnh sát giao thông, xem qua thông tin cơ bản về chị đại.
Người phụ nữ này tên đầy đủ là Đỗ Tuyết. Thật sự đúng là tổng giám đốc của một công ty giải trí nhỏ. Lần này do cô ta quá vội nên đã chạy xe ra khỏi đường cao tốc, rồi sau đó chạy ngược chiều vòng về. Hành vi chạy xe nguy hiểm nên đã bị cảnh sát giao thông tạm giữ bằng lái xe và giấy phép lái xe.
Khi được biết Diệp Huyền Tần muốn bảo vệ chị đại, viên cảnh sát trưởng liền đưa giấy phép lái xe, bằng lái xe và chìa khóa xe cho anh.
Diệp Huyền Tần nói lời cảm ơn rồi cầm đống đồ quay về đưa cho Đỗ Tuyết, nói: “Đừng quên lời hứa của chúng ta.”
Đỗ Tuyết cầm đống đồ rồi lên xe, phóng ga chạy đi.
Hành động dứt khoát, không nói một lời nào.
Tốc độ càng ngày càng nhanh, chỉ muốn thoát khỏi Diệp Huyền Tần.
Thật là một trò cười. Cô ta còn không quen Diệp Huyền Tần, chứ đừng nói đến việc sẽ sắp xếp cho anh ấy một vị trí tài xế.
Việc quan trọng trước mắt là chỉ chạy trốn.
Tại sao Diệp Huyền Tần lại biết cô ta là kẻ gian xảo, mà vẫn bình tĩnh theo cô ta.
Anh không thể dễ dàng bỏ qua người phụ nữ này. Để tránh cô ta sẽ dùng tên tuổi của mình để đi lừa khắp nơi.
Nếu như bị Từ Lam Khiết hiểu lầm thì thật phiền phức.
Đi được nửa đường thì Diệp Huyền Tần đột nhiên nhận được cuộc gọi của Sói Hoang.
Sói Hoang nói: “Đại ca, người cung cấp thông tin của em nói rằng anh ta bị Phạm Thúy Lan để ý tới rồi.”
“Phạm Thúy Lan đang dò la tin tức về tên sát thủ mà chúng ta bắt được.”
Diệp Huyền Tần cười nói: “Họ bắt đầu hành động rồi sao?”
“Được, tốt lắm. Hãy cố tình tiết lộ một số manh mối với cô ta.”
Sói Hoang nói: “Đại ca, anh có muốn để cho Phạm Thúy Lan cứu tên sát thủ này đi không?
Diệp Huyền Tần đáp: “Không được, tôi muốn để cô ta tự mình chui đầu vào lưới.”
Sói Hoang: “Em hiểu rồi.”