Đỗ Tuyết dừng chân, cắn răng một cái, quay người lại, cúi thấp đầu trước Từ Lam Khiết.
“Cô Khiết, chuyện này là hiểu lầm, không ngờ làm phiền đến cô rồi, là lỗi của tôi.”
“Tôi sẵn lòng chịu hậu quả về lỗi lầm của mình, nếu cô bắt tôi chịu trách nhiệm, tôi sẽ không phản đối lời nào.”
Từ Lam Khiết nói: “Cũng không sao cả rồi, tôi không trách cô, tôi chỉ định đùa với cô một chút thôi.”
“Ngoài ra, tôi còn phải phục cô, một người phụ nữ mạnh mẽ.”
“Ngồi xuống đi, chúng ta nói chuyện.”
Đỗ Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu: “Cô Khiết, cô… cô cho phép phỏng vấn tiếp sao?”
Từ Lam Khiết gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Đỗ Tuyết vui mừng không xiết, nét mặt đã tươi cười trở lại: “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Diệp Huyền Tần nói: “Cô cười lên trông rất đẹp, sao suốt ngày cứ giữ bộ mặt ủ rủ thế kia. Người ta không biết còn tưởng tôi mắc nợ cô.”
“Cần anh…” Đỗ Tuyết vốn dĩ muốn nói “Cần anh quản chắc.”, nhưng nghĩ tới thân phận của người kia, cô ta nhanh chóng đổi câu nói: “Biết rồi.”
Đỗ Tuyết đã chuẩn bị xong và bắt đầu cuộc phỏng vấn.
Cô ta chủ yếu muốn biết về kế hoạch phát triển của tập đoàn Diệp Linh và chi tiết về trận bão tuyết vào tháng sáu.
Từ Lam Khiết trả lời trôi chảy, cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ.
Cuộc phỏng vấn đã sắp xong, đột nhiên Trình Hạ Vũ xông vào.
“Chị, Trần Hạ Lan đến rồi, cô ta muốn gặp chị.”
Diệp Huyền Tần ngay lập tức trừng mắt lên nhìn Từ Lam Khiết.
Từ khi trải qua chuyện ở buổi lễ, không biết Từ Lam Khiết và Trần Hạ Lan đã đỡ căng thẳng hơn chưa.
Từ Lam Khiết cau mày, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cá nhỏ, bảo cô ta về đi, chị không gặp mặt cô ta đâu.”
“Còn nữa, chuyển lời tới cô ta rằng, kể từ lúc cô ta muốn cướp tập đoàn Diệp Linh từ tay chị tại buổi lễ, chị với cô ta đã trở thành người xa lạ rồi.”
Trình Hạ Vũ gật đầu hiểu, quay người đi ra ngoài.
Diệp Huyền Tần nhìn Từ Lam Khiết với vẻ yên tâm.
Đúng là có câu nói hay “Vấp ngã một lần, khôn lên một chút.”, sự mềm lòng của một người phụ nữ sẽ chỉ khiến cho đối phương trở nên quá quắt thêm thôi.
Tuy nhiên cuộc phỏng vấn mới tiếp tục được vài câu, Trình Hạ Vũ lại quay trở lại.
Trình Hạ Vũ nói: “Chị, da mặt Trần Hạ Lan cũng dày quá rồi, đuổi đi lại nhất quyết không đi, đòi phải gặp chị bằng được.”
“Thậm chí cô ta còn quỳ trước cửa rồi, nói nếu không gặp được chị, cô ta sẽ quỳ cho tới chết.”
Từ Lam Khiết có một chút do dự… cô mềm lòng rồi.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cố ý nhắc nhở của Diệp Huyền Tần, cô cứng rắn nói: “Cô ta muốn quỳ thì để cô ta quỳ, đừng để ý tới cô ta.”
Trình Hạ Vũ lập tức gật đầu: “Vâng, em cũng nghĩ nên như vậy.”
“Thứ đàn bà đê tiện đó gây rắc rối cho chúng ta mấy lần rồi, dù cô ta có quỳ tới chết thì cũng đáng.”
“Này, cô là phóng viên đúng không, lại đây lại đây, cũng lại phỏng vấn tôi vài câu
đi, tôi nằm mơ cũng muốn được lên bản tin nữa.”
Diệp Huyền Tần: “Thôi thôi đi, em có gì mà phỏng vấn chứ.”
Trình Hạ Vũ: “Ví dụ như… những câu chuyện chưa kể giữa chị họ và anh rể, ha ha ha…”
Trình Hạ Vũ cười lớn rồi bỏ chạy.
Từ Lam Khiết tỏ vẻ bất lực: “Haizz, con ranh này, hết thuốc chữa rồi.”
“Cô Tuyết, cô tiếp tục đi.”
Cuộc phỏng vấn tiếp tục diễn ra êm xuôi, lát sau, phỏng vấn kết thúc.
Phỏng vấn xong, Đỗ Tuyết ngập ngừng như còn muốn nói điều gì đó.
Từ Lam Khiết nói: “Cô Tuyết, có phải cô còn điều gì muốn nói với tôi không?”
Đỗ Tuyết gật đầu, lấy can đảm nói: “Cô Khiết, không biết quý công ty cô đây có bộ phận truyền thông không?”
Từ Lam Khiết lắc đầu: “Tập đoàn chỉ mới thành lập, vẫn còn nhiều chỗ chưa được hoàn thiện, về khâu truyền thông, chúng tôi đang cân nhắc để thành lập.”
Đỗ Tuyết vội nói ngay: “Cô Khiết, cô cũng là người làm ăn, chắc cô cũng biết bộ phận truyền thông như chúng tôi quan trọng như thế nào.”
“Danh tiếng của tập đoàn có thể coi là yếu tố quyết định sự sống còn cho cả tập đoàn, nên không thể xem nhẹ bộ phận tuyên truyền được.”
“Tôi nghĩ, quý công ty đây có thể thuê bộ phận truyền thông giải trí Đường Tâm của chúng tôi không? Như vậy chúng tôi vừa có thêm công việc kinh doanh, nếu cô giao khâu quảng cáo tuyên truyền cho chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ dốc hết sức mình cho công ty.”
“Danh tiếng của tập đoàn Diệp Linh đây sẽ được chúng tôi làm cho vang cả tỉnh Hà Sơn, thậm chí ra cả nước.”
Từ Lam Khiết suy nghĩ một chút, nói: “Vấn đề này liên quan đến cả tập đoàn Diệp Linh, tôi không thể tự mình quyết được, nên cần mở cuộc họp để thảo luận đã.”
“Cô cho tôi ít thời gian để xem xét nhé.”
Đỗ Tuyết nhanh chóng gật đầu: “Vâng, đương nhiên rồi. Cô Khiết cứ xem xét kĩ càng, cũng mong cô báo lại cho chúng tôi sớm nhất.”
Từ Lam Khiết trả lời: “Không vấn đề.”
“Nhân tiện, giờ cũng trưa rồi, chi bằng cô ở lại tập đoàn chúng tôi ăn trưa đi, sẵn tiện cho vài nhận xét về căn tin của chúng tôi.”
Đây là cơ hội tốt để lấy cảm tình, Đỗ Tuyết đương nhiên không thể bỏ lỡ: “Cảm ơn cô Từ, vậy thì tôi không khách sáo nữa.”