Phạm Thúy Lan lấy từ trong ngực ra một chiếc mặt nạ da người và đeo nó vào.
Thật ngạc nhiên khi chiếc mặt nạ da người đó lại mang khuôn mặt của ông chủ cửa hàng.
Trước đây cô ta vì đã tính trước được việc này rồi nên sớm đã chuẩn bị xong chiếc mặt nạ da người kia.
Sau đó, cô ta bắt chước dáng đi của ông chủ cửa hàng rồi đi về phía sòng bạc dưới lòng đất.
Trong sòng bạc dưới lòng đất, Diệp Huyền Tần và hai người còn lại nghe thấy tiếng động ở phía bên trên liền biết rằng Phạm Thúy Lan đã đến.
Độc Lang đột nhiên nói một cách đầy bí ẩn: “Anh à, ba người chúng ta so tài không?”
Diệp Huyền Tần hỏi: “So cái gì?”
Độc Lang trả lời: “So xem ai là người cuối cùng bị Phạm Thúy Lan phát hiện, người bị phát hiện cuối cùng chứng tỏ là người có khả năng chống điều tra giỏi.”
Nghe xong những lời Độc Lang nói, Diệp Huyền Tần cũng cảm thấy hứng thú liền lập tức gật đầu đồng ý: “Được thôi, không vấn đề gì.”
Nói làm là làm, ba người họ liền tách ra mỗi người một phía, tìm một nơi để nấp đi.
Không lâu sau, cảnh cổng sắt nặng nề chỗ ra vào bị đẩy ra, ông chủ cửa hàng bước vào.
Tất nhiên không phải ông chủ thật sự mà là ông chủ do Phạm Thúy Lan đóng giả.
Ngay khi vừa mới bước vào, Phạm Thúy Lan đã nóng lòng nhìn xung quanh.
Nhưng mọi thứ không như cô ta tưởng, cô ta thậm chí còn chẳng nhìn thấy người nào cả.
Điều này khiến cho Phạm Thúy Lan lo lắng: “Nơi này không thể không có người quản lý được.”
“Nhưng mình không thể cảm nhận được gì cả, chắc chỉ có một khả năng thôi, đó chính là khả năng chống điều tra của người kia rất mạnh, thậm chí rất có thể còn mạnh hơn cả mình.”
Cô ta nhanh chóng nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận.
Nhưng vẫn như cũ, chẳng có gì khác cả. Cô ta vẫn không nhận ra có hơi thở nào của ai ở đây cả.
Phạm Thúy Lan cau mày, trong lòng nổi lên một cảm giác khủng hoảng.
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến điều gì đó, rồi dùng mũi hít một hơi thật mạnh.
Có một mùi thuốc lá nồng nặc trong không khí.
Cô ta dùng ánh mắt sắc bén của mình nhìn về góc ở hướng Tây Nam, mùi thuốc lá ở đó mãi không thấy bay đi.
Độc Lang đang nấp trong góc tối ở hướng Tây Nam thất vọng thở dài.
Ôi, không ngờ bản thân lại là người bị phát hiện đầu tiên.
Anh ta bước ra từ trong góc, tức giận lườm Phạm Thúy Lan: “Mẹ nó! Cô thật xứng đáng là sát thủ cấp S của
Tử Dạ, khả năng điều tra giỏi đấy.”
“Nói cho ông đây biết, cô phát hiện ra ông đây bằng cách nào?”
Phạm Thúy Lan cau mày.
Người này mở miệng ra là nói cô là sát thủ… Bị lộ chỗ nào rồi chứ?
Cô ta cho rằng mình hóa trang thật hoàn hảo, không chê vào đâu được, chỉ có giọng nói của ông chủ cửa hàng là cô ta không bắt chước được, nhưng cô ta đâu có nói gì.
Người này mười phần thì có tám chín phần là đang cố gạ hỏi cô.
Phạm Thúy Lan lắc đầu giả vờ không hiểu anh ta đang nói gì.
Độc Lang sao không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì. Anh ta lạnh nhạt nói: “Được rồi, cô đừng giả vờ nữa, tôi biết cô là sát thủ của Tử Dạ, cô đến đây là để cứu người của mình ra.”
“Chúng tôi có đặt một cái máy quay lỗ kim ở phía trên kia, khi cô vừa mới bước vào thì đã bị lộ rồi.”
Trong lòng Phạm Thúy Lan tràn đầy sự thất vọng.
Mẹ nó, những người này thật đáng khinh, lại còn đặt máy quay lỗ kim, chẳng trách cô ta không hề phát hiện ra.
Phạm Thúy Lan không tiếp tục giả vờ nữa, cô ta dứt khoát xé chiếc mặt nạ bằng da người ra.
Độc Lang tấm tắc khen ngợi: “Chậc chậc, cô đây nhìn xinh xắn quá nhỉ, vậy mà lại làm sát thủ thì tiếc quá đi.”
Phạm Thúy Lan cười mỉa: “Im mồm.”
“Ở đây chỉ có mình anh sao? Vậy tôi trịnh trọng báo với anh, hôm nay chính này ngày chết của anh.”
Độc Lang cười ha ha: “Một mình tôi? Không không không, ở đây vẫn còn có người. Chỉ là khả năng điều tra của cô vẫn chưa đủ tốt nên mới không phát hiện ra họ mà thôi.”
“Vẫn còn có người?” Phạm Thúy Lan căng thẳng, lại nhắm mắt vào cẩn thận cảm nhận.
Vẫn không nhận thấy hơi thở của người nào cả.
Chờ đã… hình như có mùi rượu.
“Gió Tây nồng nặc, rượu Tây Bắc nổi tiếng, có vị tương năm mươi – sáu mươi độ…”
Ánh mắt cô ta sáng quắc nhìn về góc Đông Nam: “Đi ra.”