Anh ta nổi điên lên, giận dữ hét: “Từ Huy Hùng, ông… đồ khốn nạn.”
“Cuối cùng thì ông có còn là người không hả!”
Từ Huy Hùng chửi ầm lên: “Cút, mày đừng có mà ở đây vừa ăn cướp vừa la làng.”
“Từ Huy Hùng, mày to gan thật đấy. Trước đây mày với tao bí mật có ý đồ giết bố để chia gia sản, tao không đồng ý.”
“Tao không ngờ là mày lại lòng lang dạ thú như thế, lé giết bố… Bố, bố yên tâm, hôm nay con nhất định sẽ báo thù cho bố, tự tay làm thịt thằng súc sinh này!”
Từ Lệ bổ nhào trên giường bệnh, khóc ròng: “Ông, người ra đi thảm quá, hu hu hu.”
“Chú ba, chú không phải người, tiền trong mắt chú quan trọng thế à, đây là bố ruột của chú đấy, sao chú ra tay được!”
Bên này ầm ĩ đã hấp dẫn một đoàn bác sĩ, y tá cùng người thân của bệnh nhân đến vây xem.
Đang là rõ chân tướng sự việc, hiện trường vỡ tổ ngay tức khắc.
“Trời ơi, đúng là bê bối động trời, con trai vì tài sản mà hại chết bố ruột!”
“Loại người này nên lăng trì.”
“Báo án, nhất định phải báo án để xử lý. Mẹ chứ, cái loại này không xứng làm người.”
“Đồng chí phóng viên, nhất định phải đăng tải tin này lên, loại người này nên bị nhân dân cả nước mắng chửi!”
Từ Huy Hoàng mặt đỏ đến tận mang tai, bận giải thích: “Oan uổng, tôi bị oan mà.”
“Gọi bác sĩ nhanh lên, để cho tôi đi gọi bác sĩ nhanh lên, bây giờ nói không chừng còn cứu được.”
Nói xong, ông ta xông ra ngoài.
Không ngờ rằng Từ Huy Hùng lại đạp tới một cái, làm cho ông ta lăn thẳng ra mặt đất.
“Cút, tao thấy mày muốn chạy trốn thì có.”
Từ Huy Hoàng ôm bụng, cuộn tròn thành một cục, cực kỳ đau đớn nên hô hấp khó khăn, không thể động đậy.
Ở một góc của bệnh viện, Tổng giám đốc Tào nhìn thấy màn này thì lạnh lùng cười: “Diệp Huyền Tần, để xem cậu còn lấy gì đấu với tôi.”
Những tin tức truyền thông này, đều là Tổng giám đốc Tào ngờ người của mình gọi đến.
Anh ta lấy điện thoại ra, gọi cho Hoàng Cảnh: “Ông Hoàng, nhiệm vụ của tôi hoàn thành, tiếp theo phải xem ông rồi.”
Hoàng Cảnh trả lời: “Đã biết.”
Lúc này, Hoảng Cảnh đang ở bên trong một chiếc xe đỗ ở bãi đỗ xe bệnh viện Nhân Ái.
Ngồi cạnh ông ta, ôm cái bụng phệ của người trung niên là cứu binh do Hoàng Cảnh đưa tới, cục trưởng Cục vệ sinh thành phố Lâm Hải, Đỗ Hải Đào.
Hoàng Cảnh quăng điện thoại xuống, móc ra điếu thuốc đưa cho
Đỗ Hải Đào: “Ông Đỗ, tiếp theo có thể thủ tiêu bệnh viện này hay không, coi như là dựa cả vào ông đấy.”
Đỗ Hải Đào nhận điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi sâu: “Ông Hoàng, tình cảm bao năm của hai ta, năng lực của tôi ông còn không rõ?”
“Tạm đóng một bệnh viên nhỏ thôi mà, việc dễ như trở bàn tay.”
Hoàng Cảnh cười ha hả: “Ha ha, tốt, chúc ngài Đỗ mã đáo thành công.”
Đỗ Hải Đào xuống xe, dập tắt thuốc lá, bước nhanh về phía sảnh lớn của bệnh viện.
Hoàng Cảnh cười một cách dữ tợn.
Một khi xác định Từ Huy Hoàng giết người vì tiền, thậm chí là hại chết cả bố ruột, tư cách làm nghề y của tập đoàn Diệp Linh sẽ bị hủy bỏ.
Đến lúc đó, bọn họ có nhiều tiền hơn nữa cũng không có cách nào thu mua thuốc kháng sinh.
Dù sao, tiến quân đầu tư vào lĩnh vực chữa bệnh không giống các lĩnh vực khác, không chỉ phải có tiền mà còn nhất định phải có đạo đức nghề y thì mới được.
Đỗ Hải Đào đi vào sảnh hớn, nhìn đám người đang vây lại một chỗ, giận dữ hô: “Chỗ này là bệnh viện, tụ họp lại một chỗ thì còn ra thể thống gì, ảnh hưởng tới việc hoạt động bình thường của bệnh viện, hậu quả không ai gánh nổi đâu.”
“Mau tản ra đi.”
Có người hô lên: “Bệnh viện này cố ý chữa cho chết người…”
“Cái gì!” Đỗ Hải Đào trợn mắt há mồm: “Cố ý chữa cho chết người? Thực sự là bất chấp pháp luật, vô pháp vô thiên.”
“Tránh hết ra, tôi là Cục trưởng Cục Vệ sinh, để cho tôi quan sát tình huống.”
Đám người vội vàng tự động tránh ra nhường đường, ầm ĩ thảo luận.
“Lần này tốt rồi, lãnh đạo của Cục Vệ sinh tới, chắc chắn có thể làm chủ cho lẽ phải.”
“Hừ, bệnh viện này đúng là còn xấu hơn cả xã hội đen, nhất định phải tạm đóng.”
“Cho dù coi như không đóng cửa, tôi cũng không dám đến khám bệnh, ai biết họ có khả năng chữa cho chết luôn đâu.”