Cái gì!
Cằm của Giám đốc Tào như muốn rớt xuống đất.
Không phải tôi chỉ mua truyền thông đưa tin giả sao, sao lại còn dính đến an toàn quốc gia rồi?
Mẹ nó, đây trăm phần trăm là do Diệp Huyền Tần an bài.
Thì ra tên kia không chỉ một tay che trời ở thế giới ngầm, thậm chí cũng rất khủng khiếp ở giới quan chức.
Trong lúc nhất thời, giám đốc Tào còn có cả tâm tư tự sát.
Khu phức hợp thành phố,
Chủ tịch cấp thành phố Trương Văn Lương đang giận dữ khiển thị chính thành phố Hoàng Phúc Lâm.
“Vô dụng, đúng là vô dụng, chút chuyện nhỏ này mà cũng làm không xong.
“Anh bỏ cho Từ Hiên Lâm amoxicillin cái gì, trực tiếp hạ thuốc chuột mạnh không phải là được sao?”
“Cảnh cáo anh, nếu như vì sai lầm của anh mà làm chậm trễ kế hoạch vây quét của ông chủ thì tôi xem anh có chịu nổi không.
Hoàng Phúc Lâm cũng vô cùng hối hận.
Lúc đầu cho là dị ứng thuốc cũng đủ kết liễu cái mạng già của thl, ai ngờ cái tên nhãi nhép Diệp Huyền Tần lại có y thuật cao minh như vậy, thậm chí còn có thể cải tử hồi sinh.
Anh ta vội nói: “Ông Lương, ông bớt giận.”
“Thật ra tôi còn có một kế hoạch khác, cam đoan không để cho Dược phẩm Lỗ Kháng rơi vào tay tập đoàn Diệp Linh.
Trương Văn Lương nhấm một ngụm trà, ngăn lại nỗi phẫn nộ trong lòng: “Nói.”
Hoàng Phúc Lâm liền trả lời: “Ông Lương, ông chắc biết cổ phần được phân chia trong Dược phẩm Lỗ Kháng?”
Trương Văn Lương nói: “Trước kia, Hồ Thanh Sơn có năm mươi phần trăm cổ phần, có điều bây giờ đã chuyển hết cho Diệp Huyền Tần rồi.”
“Còn lại năm mươi phần trăm cổ phần được chia vào tay bốn cổ đông. Trong đó, Hồ Nghiễm Thắng năm trong tay ba mươi phần trăm.”
Hoàng Phúc Lâm nói: “Bề ngoài là như vậy, trên thực tế, năm mươi phần trăm cổ phần kia đều nằm trong tay Hồ Nghiễm Thắng.”
“Ba cổ đông khác đều là con rối của Hồ Nghiễm Thắng, hoàn toàn nghe lời Hồ Nghiễm Thắng.”
“Ngoài ra, Hồ Nghiễm Thắng còn có một thân phận khác, ông tuyệt đối không nghĩ ra được.”
Trương Văn Lương tò mò hỏi: “Thân phận gì?”
Hoàng Phúc Lâm nói: “Hồ Nghiễm Thắng thực chất là con riêng của Hồ Thanh Sơn.”
“Ông nghĩ đi, Diệp Huyền Tần hại chết bố ruột của Hồ Nghiễm Thắng, anh ta sẽ để Dược phẩm Lỗ Kháng rơi vào tay kẻ thù đã giết bố mình sao?”
Trương Văn Lương cười khẩy một cái: “Cái tên Hồ Thanh Sơn này đúng là đào hoa.”
“Nói lại với Hồ Nghiễm Thắng, nhất định phải cản trở Dược phẩm Lỗ Kháng bị sát nhập, ít nhất phải kiên trì trước đêm tiến hành kế hoạch vây quét của ông chủ.”
Hoàng Phúc Lâm: “Hiểu rồi, tôi lập tức gọi điện cho anh ta.”
Bây giờ Dược phẩm Lỗ Kháng không
phải loạn bình thường.
Tập thể nhà cung cấp vi phạm hợp đồng, trả hàng, còn đến tận cửa yêu cầu thanh toán.
Các đại lý không chỉ ngừng nhập hàng của Dược phẩm Lỗ Kháng, thậm chí còn trả hàng.
Tài chính Dược phẩm Lỗ Kháng hoàn toàn bị đứt gánh, ngay cả tiền lương cho công nhân cũng không trả nổi.
Các công nhân bãi công tập thể, chặn ở kí túc xá đòi tiền lương.
Còn ông chủ của công ty, Hồ Nghiễm Thắng thì làm như không thấy, vẫn ngồi trong văn phòng nhàn nhã uống trà, tán tỉnh thư ký nhỏ của mình.
Lúc này, điện thoại của anh ta van lên, là thị chính thành phố Hoàng Phúc Lâm gọi tới.
Hồ Nghiễm Thắng vỗ mông thư ký một cái, bảo cô ta rời khỏi lòng mình, đến ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới nghe điện thoại.
Nói với Hoàng Phúc Lâm vài câ, Hồ Nghiễm Thắng mới cười lạnh cúp điện thoại.
Cái tên Diệp Huyền Tần đáng chết, mày ngang ngược lắm.
Hại chết bố tao, còn muốn tất cả cổ phần trong tay bố tao, bây giờ còn muốn sáp nhập công tay vào Diệp Linh nhà mày?
Ảo tưởng sức mạnh!
Lần này, ông đây sẽ cho mày ăn vào rồi phải nôn ra hết.
Cửa phòng bị đẩy ra, ba cổ đông khác đi tới.
Ba người này lo lắng đến điên rồi, vẻ mặt đều là ưu sầu.
“Anh, công ty của chúng ta nên làm sao? Mỗi ngày mở mắt ra, ngoài bồi thường tiền thì chính là bồi thường tiền.”
“Cứ theo tình hình này thì công ty chúng ta không trụ nổi nửa tháng.”
“Haiz, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhà cung cấp hàng và tập thể đại lý tiêu thụ đều làm trái hợp đồng, thật mẹ nó xúi quẩy.”
“Các công nhân tiền trạm cũng đang đình công. Anh, hay là em bán một ít tài sản, trước trả lương cho công nhân, khôi phục sản xuất?”
Hồ Nghiễm Thắng cười: “Gấp cái gì, tất cả chuyện này đều do anh sắp xếp.”