Đường Thục Thanh vốn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, lúc này cô ta cười với Lăng Khôi lại càng tuyệt đẹp, làm say đắm lòng người.
Khí chất cao quý nhã nhặn của thế gia hào môn của cô được dạy dỗ mà có, thể hiện ra một cách rõ ràng.
Bình thường biết bao cậu ấm giàu sang ở thành phố Trung Hải ra sức muốn theo đuổi cô, nhưng không ai thành công cả.
Vậy mà lúc này nửa đêm tờ mờ sáng cô ta lại muốn đưa Lăng Khôi về nhà?
Nếu để người khác nghe thấy vậy, e rằng lại sắp có tin tức nóng hổi rồi đây.
Váy dài hai dây màu xanh, đường cong thu hút, khuôn mặt rạng ngời.
Chân váy xanh lá liễu xòe rông, ánh mắt long lanh, đôi môi gợi cảm nở nụ cười tươi, cuốn hút hơn nữa là bờ môi đỏ mọng như cánh hoa hồng nhung, làm say đắm lòng người.
Lăng Khôi không kìm được phải dừng bước ngước nhìn.
Quả là một người đẹp tuyệt thế.
Quan điểm để nhìn nhận một người đẹp của Lăng Khôi khá là khắt khe.
Anh tung hoành Nam Bắc, gặp không ít người đẹp, muôn hình vạn trạng đều không lọt vào mắt xanh của anh.
Thế nhưng, Đường Thục Thanh đã vượt xa nhiều người đẹp yêu kiều kia.
Khi gặp Lăng Khôi, Đường Thục Thanh không nói câu nào, từ đầu đến cuối cô tanhìn vào mắt Lăng Khôi đầy hy vọng: “Anh Lăng, anh yên tâm, tôi biết anh có vợ rồi, tôi chỉ muốn tiễn anh đến cổng nhà anh mà thôi, cho dù anh có mời tôi vào nhà thì tôi cũng không vào đâu”
Lăng Khôi nhìn một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười và nói: “Cô chu đáo quá, thế nhưng tôi tạm thời ở nhà hàng Á Vận, không cần tiễn tôi”
Đường Thục Thanh nói: “Vừa hay, tôi cũng muốn đến nhà hàng Á Vận ăn đêm”
Một người đẹp bậc nhất hạ mình nói đến thế rồi, Lăng Khôi cũng khó lòng từ chối, ngồi xe của Đường Thục Thanh một lúc đã đến nhà hàng Á Vận.
Đường Thục Thanh đúng là một người nói được làm được.
Sau khi đến nhà hàng Á Vận, quả nhiên cô ta đến một quán ăn, tự gọi vài món và một chai rượu, ăn uống từ từ.
Lăng Khôi không đi cùng, mà đi thẳng lên tầng cao nhất thăm Tô Duệ Hân.
Chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân ngủ say, qua vài tiếng cảm thấy đã đỡ hơn rất nhiều, không còn hơi rượu nồng nặc như trước.
“Anh đã về rồi” Trương Lộ đang gục bên cạnh đầu giường đột nhiên tỉnh dậy, dụi mắt, chầm chậm nói: “Tôi phải về đây, ngày mai còn phải dậy sớm”
Nhìn thấy Trương Lộ chăm sóc vợ mình rất cẩn thận, trong lòng Lăng Khôi rất cảm kích, anh nói: “Muộn như vậy rồi cô đi về không an toàn, chi bằng ngày mai hãy về được không?”
“Không được đâu, ngày mai tôi có giờ dạy học buổi sáng”
“Tôi bảo Tô Ba đưa cô về” Lăng Khôi không yên tâm