Chiến Thần Phục Thù

Chương 146


trước sau

Bệnh viện Bình An.

Sau một đêm cấp cứu, những người bị thương đều đã được cứu chữa.

Thực hiện nhiều ca phẫu thuật cùng lúc là áp lực cực lớn với các nhân viên y tế của bệnh viện Bình An. Sau buổi sáng sớm, đa số bác sĩ thực hiện liên tục các ca phẫu thuật cũng quay về nghỉ ngơi.

Nhưng mọi người lũ lượt kéo đến làm nhân viên bệnh viện không có thời gian để thở.

Nhân viên bệnh viện chỉ đành gắng gượng tiếp tục công việc.

Tô Duệ Hân cũng không chợp mắt cả một đêm, bận rộn nói chuyện với gia đình có người chết.

Có năm người tử vong.

Người nhà của năm gia đình đều rất kích động.

Nhất là người nhà của người phụ nữ mang thai đó, khóc lóc ầm ĩ cả phòng bệnh.

Chồng cô ta là công nhân xây dựng, tầm ba mươi tuổi, trên mặt có rất nhiều nếp nhăn, trên bàn tay có vết chai sần, trông có vẻ khá gầy tên là Tạ Trường Công, là công nhân tu sửa cho Boxing Ngô Lâm. Mấy ngày nay, Boxing Ngô Lâm muốn mở rộng thêm diện tích, cần phải làm việc liên tục, người vợ mang thai rất nhớ chồng nên đến đó thăm anh ta. Lục Hải Siêu tốt bụng bảo người làm sắp xếp một nơi thoải mái trong phòng tập cho cô ta.

Nhưng không ngờ tai họa bất ngờ ập đến, một xác hai mạng.

“Vợ và đứa con chưa kịp chào đời của tôi, con trai của tôi sao cứ thế mà đi rồi chứ?”, Tạ Trường Công tựa vào cạnh giường bệnh khóc thành tiếng: “Đây là đứa con trai duy nhất của anh mà, chúng ta đã nói rồi đợi sau khi con trai ra đời, anh sẽ dẫn hai mẹ con em đến bờ biển để chụp hình gia đình, chỉ còn một tháng nữa con trai ra đời rồi nhưng sao hai người lại đi mất, hu hu!”

“Con gái, cháu ngoại của tôi!”

Một đôi vợ chồng già chống gậy lảo đảo đi vào phòng bệnh.

Là bố mẹ của người phụ nữ mang thai đó, hai người họ ăn mặc đơn giản nhưng rất tươm tất, hẳn là tầng lớp lao động đã nghỉ hưu.

Hai người đi vào phòng bệnh, nhìn thấy con gái bê bết máu nằm trên giường thì suy sụp.

“Tạ Trường Công, cái thứ vô dụng nhà cậu!”, bà cụ tát Tạ Trường Công một bạt tai: “Con gái tôi là sinh viên đại học, có thể gả cho người chồng có điều kiện tốt hơn nhưng nó lại kiên quyết muốn gả cho cậu, ban đầu cậu đã hứa thế nào? Cậu nói nhất định sẽ cố gắng làm việc để cho con gái tôi cuộc sống sung túc, nhất định sẽ bảo vệ con gái tôi cả đời. Nhưng giờ thì sao? Con gái tôi cứ thế ra đi, còn một xác hai mạng!”

“Con gái tôi đã vứt bỏ hết mọi thứ để đi theo cái thứ nông dân chỉ tốt nghiệp tiểu học, nghèo nàn như cậu. Vì ủng hộ hai người mà tôi và ông già này đã bán hết mấy căn nhà dưỡng già để mua nhà cưới cho hai đứa. Tôi không giàu sang, chỉ mong hai đứa có thể yên ổn sống qua ngày, kết quả con gái tôi mất luôn mạng sống, tôi chỉ có một đứa con gái thôi!”

“Con gái, biết vậy lúc đầu mẹ đã không gả con cho cậu ta rồi!”

“Còn đứa cháu ngoại sắp chào đời của bà nữa, tháng trước chúng ta còn đi siêu âm, bà rõ ràng còn thấy dáng vẻ tươi cười của cháu mà bây giờ bà không kịp đến nhìn cháu lần cuối thì cháu đã rời xa bà ngoại rồi. Bà ngoại có lỗi với cháu, bà ngoại rất muốn nhìn thấy cháu hu hu hu”, bà cụ càng nói càng đau lòng.

“Bà ơi, bà đừng đau lòng nữa, người đã đi rồi, cứ để con gái ra đi thanh thản đi”, ông cụ ôm bà cụ an ủi.

“Mẹ, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, phòng của bọn con bỗng bị san bằng”, Tạ Trường Công gào thét: “Xin lỗi, đều là lỗi của con, là con không bảo vệ được vợ con mình”.

Nhiều nhân viên y tế trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng này cũng không kìm nén được quay mặt sang hướng khác rơi nước mắt.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Duệ Hân đứng phía sau đám đông mắt cũng đỏ hoe, suýt thì bật khóc.

Bệnh
viện vốn là nơi sinh ly tử biệt, Tô Duệ Hân đã thấy cảnh tượng này nhiều rồi nhưng đây là lần khiến cô cảm thấy buồn nhất.

“Bố mẹ, con xin lỗi, con không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ, không còn mặt mũi nào đối mặt với vợ con đã ra đi của con nữa! Con là cái đồ rác rưởi, lúc đầu con không nên quấn lấy vợ mình, rõ ràng cô ấy có thể có một cuộc sống tốt hơn, đều là do con làm liên lụy đến cô ấy. Tạ Trường Công con là kẻ có tội, con không xứng đáng được sống trên đời này nữa, nhưng con thật sự rất yêu vợ mình. Vợ à, con trai à, bố đến với hai người đây”, Tạ Trường Công quỳ xuống dập đầu ba cái với bà cụ, sau đó đứng dậy lao đến cửa sổ nhảy xuống dưới.

Nơi này là tầng mười tám.

Nhảy xuống đó chắc chắn sẽ chết.

“Tạ Trường Công, cậu làm gì vậy?”

“Anh ta sắp nhảy lầu tự tử, mau ngăn anh ta lại”.



Hai vợ chồng già khiếp sợ suýt ngất xỉu, vừa nãy họ chỉ nói mấy lời trong lúc tức giận thôi, ai cũng có thể nhìn ra đôi vợ chồng này đối xử rất tốt với Tạ Trường Công.

Chỉ là con gái đột ngột ra đi nên nhất thời hai người hơi mất kiểm soát.

Nhiều nhân viên y tế chạy đến nhưng đã muộn rồi.

Tô Duệ Hân ngây người.

Một xác hai mạng đã đủ thê thảm, nếu ngay cả người bố cũng nhảy lầu tự tử thì là một nhà ba người đi luôn đấy.

Thế sự vô thường, thật sự phải tàn khốc như vậy sao?

Tô Duệ Hân liếc mắt nhìn theo.

Ngay lúc này…

Lăng Khôi bỗng đẩy đám người ra sải bước đi đến cạnh cửa sổ rồi nhảy ra ngoài theo Tạ Trường Công.

“Lăng Khôi?”

Tô Duệ Hân nhìn thấy người đó lại là Lăng Khôi, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, sau đó hét về phía cửa sổ: “Lăng Khôi, cái tên ngốc nhà anh, anh làm gì vậy hả?”

Giờ đây đầu óc cô trống rỗng không suy nghĩ được gì, không màng đến hình tượng.

Tô Duệ Hân chưa từng cảm thấy hoảng hốt lo sợ như vậy. Cô điên cuồng chạy đến bên cửa sổ, nước mắt rơi lã chã thò đầu nhìn ra bên ngoài.

Dường như cô nhìn thấy được kết cục hai người Lăng Khôi và Tạ Trường Công tan xương nát thịt dưới lầu.

Cô kìm nén nỗi sợ hãi, nhìn xuống dưới.

Lăng Khôi chết tiệt, nếu anh nhảy lầu chết đi thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.

Lúc này, cô đã thầm mắng Lăng Khôi vô số lần.

Kết quả cô thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cảnh tượng bên dưới cửa sổ, cô bỗng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một tay Lăng Khôi bám lấy bệ cửa sổ, tay còn lại kéo Tạ Trường Công bên dưới.

Tô Duệ Hân tức giận nói: “Cái tên ngốc nhà anh làm tôi sợ chết khiếp. Tôi kéo anh lên”.

Không nói nhiều nữa, Tô Duệ Hân vươn tay ra kéo Lăng Khôi lên.

“Em mới ngốc, sao em có thể kéo nổi hai người được, muốn chết à?”, Lăng Khôi không nhịn được nói. Người này ngốc quá đi thôi, nếu thật sự vươn tay ra kéo Lăng Khôi thì Tô Duệ Hân sẽ bị kéo xuống dưới ngay lập tức.

Lúc này Tô Duệ Hân mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này: “Vậy phải làm sao?”

“Em tránh ra đi, đừng cản đường của anh”, Lăng Khôi nói.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện