Ngày hôm sau, Tô Duệ Hân chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện.
Đương nhiên là với danh nghĩa khoản vay của bệnh viện, vay bốn triệu tệ từ mình. Trong tương lai, bệnh viện có dòng tiền lưu chuyển rồi sẽ phải trả lại cho mình.
Bây giờ tình hình vận hành bệnh viện cũng không tệ, cùng lắm thì hai, ba tháng nữa là có thể sinh ra dòng tiền hơn mấy triệu tệ. Tô Duệ Hân không lo lắng về việc trả số tiền này lại cho Lăng Khôi.
Việc khẩn cấp đã được giải quyết, tâm trạng của Tô Duệ Hân tốt vô cùng.
Lúc gần tan làm, Tô Ba ngoan ngoãn vâng lời mang theo một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận đi vào văn phòng: “Sếp Tô, có người tặng quà cho cô”.
“Để đó đi”, Tô Duệ Hân cúi đầu xem tài liệu, không nhìn đến một cái.
“Món quà này là của một người rất quan trọng tặng cho cô, sếp Tô hãy mở ra xem thử đi”.
Tô Duệ Hân ngẩng đầu nhìn lên, đó là một chiếc hộp được gói giấy màu hồng. Bên trên còn thắt một chiếc nơ xinh đẹp, rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt.
Trái lại, hai con mắt gấu trúc của Tô Ba hằn lên tơ máu, rõ ràng là thiếu ngủ cực độ.
“Tô Ba, tốt xấu gì anh cũng là phó tổng giám đốc của bệnh viện, sao lại để tiều tụy như thế? Sau này chú ý làm việc và nghỉ ngơi điều độ”, Tô Duệ Hân nói xong thì đứng dậy đi mở hộp quà.
Tô Ba cảm thấy ấm ức trong lòng, ngày nào tan làm cũng phải đến nhà hàng Á Vận rửa bát, bình thường nhà hàng Á Vận làm việc đến sáng sớm mới nghỉ.
Hắn cũng không muốn đi, nhưng chẳng có cách nào khác.
Trần Lâm thường xuyên hỏi tình hình rửa bát của mình, hắn dám không đi sao?
Hắn ôm một bụng ấm ức cũng không dám nói, suy cho cùng không phải vì tên ôn thần Lăng Khôi kia sao.
“Yên Vũ!”
Tô Duệ Hân bỗng thốt lên kinh ngạc.
Tô Ba nhanh chóng đi qua, nhìn thấy trong hộp quà có một hộp gấm, trong hộp gấm đặt viên kim cương cỏ bốn lá trắng sáng.
Viên kim cương lớn như vậy vốn đã rất hiếm gặp, huống hồ bên trên còn có câu thơ do đại sư Cổ Dương đích thân viết:
Giai nhân di thế nhi độc lập, nhất diệp phiêu nhiên yên vũ trung.
(Tạm dịch: Giai nhân thoát ly cõi trần tục, phiến lá trôi giạt giữa khói mưa.)
Mười bốn con chữ, mỗi một chữ đều sống động thoát tục, rồng bay phượng múa, tựa như thật sự có một người con gái đẹp đứng giữa mưa bụi.
Ý tưởng nghệ thuật độc nhất vô nhị thế này không cần nói cũng biết là hàng thật.
Tô Ba kinh ngạc đến ngây người: “Đây chính là sợi dây chuyền Yên Vũ bán đấu giá được bốn mươi triệu tệ vào hai năm trước sao?”
Mặc dù Tô Ba biết Lăng Khôi không phải người tầm thường, nhưng hắn cũng không ngờ Lăng Khôi lại hào phóng như vậy, bảo mình đi tặng quà cũng phải là cỏ bốn lá trị giá bốn mươi triệu tệ.
Trong lòng Tô Ba càng cảm thấy kinh hãi với tên ở rể vô dụng trong mắt người ngoài này.
Rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào mà dùng mánh khóe cao siêu nhường này?
Lúc cầm dây chuyền lên, tay của Tô Duệ Hân cũng run run.
Nhiều nhân viên ngoài cửa nghe thấy tiếng hô kinh ngạc trong văn phòng cũng nhao nhao chạy ào vào, đều kinh ngạc ngây người.
“Trời ạ, đó là Yên Vũ - kiệt tác của đại sư Cổ Dương sao?”
“Đó là sợi dây chuyền mà vô số cô chiêu nhà giàu trên khắp thành phố Trung Hải này mơ ước đấy. Hai năm trước, nó đã được một người giàu có không rõ tên ra giá bốn mươi triệu mua về, từ đó bặt vô âm tín, không ngờ hôm nay lại xuất hiện lần nữa. Xem ra đại gia giàu có đó đã thích sếp Tô của chúng ta rồi, sếp Tô đúng là may mắn”.
“Nhưng sếp Tô đeo nó lên cổ đúng là rất đẹp”.
“…”
Một đồn mười, mười đồn trăm, cả bệnh viện đều xôn xao.
Qua một lúc lâu, Tô Duệ Hân mới hoàn hồn: “Tô Ba, dây chuyền này là ai tặng vậy?”
Lúc hỏi câu này, trong đầu Tô Duệ Hân lại hiện lên hình ảnh của Lăng Khôi.
Hôm qua ở trước cổng bệnh viện, Lăng Khôi đã nói chỉ có Yên Vũ mới