Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
Bối cảnh thân thế của Lý Lưu Tô không tầm thường, có lẽ không so được với nhà họ Hàn của Hàn Phá, nhưng ở thành phố Trung Hải này cũng thuộc gia tộc hàng đầu.
Thời trung học, Lý Lưu Tô là sinh viên nghệ thuật bình thường trầm mặc ít nói, rất hiếm khi tham gia các hoạt động xã hội, càng không tham gia mấy chuyện bình chọn chuyện hoa khôi các thứ. Ngay cả một cậu ấm như Hàn Phá theo đuổi một thời gian dài, Lý Lưu Tô cũng không đáp lại.
Một người đẹp vô song như vậy lại chủ động muốn đến ngồi cạnh Lăng Khôi trong góc?
Không đợi lăng Khôi lên tiếng, Trương Uy đã giành trước, mỉm cười nói: “Lưu Tô, chắc cậu không nhớ cậu ta nhỉ. Cậu ta là tên Lăng Khôi nghèo rớt mùng tơi ngày xưa. Bây giờ là thằng ở rể nhà họ Tô, mỗi tháng đều phải dựa vào mấy nghìn tệ mà Tô Duệ Hân bố thí cho để sống qua ngày. Trước đó còn ra ngoài lăng nhăng nữa cơ. Ngồi cạnh cậu ta khó tránh khỏi bị ảnh hưởng không tốt”.
Dương Vy phụ họa theo: “Đúng đó, anh Hàn ngồi ở ghế chính, chỗ bên cạnh vô cùng phù hợp với người đẹp như Lưu Tô”.
Có Trương Uy và Dương Vy lên tiếng, sức nặng của những lời này rất lớn. Mọi người đều cho là Lý Lưu Tô sẽ ngồi vào vị trí bên cạnh Hàn Phá.
Thế nhưng, Lý Lưu Tô vẫn không di chuyển, cô ấy hơi cúi người, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú vào Lăng Khôi: “Lăng Khôi, tôi có thể ngồi cạnh cậu không?”
“Một cô gái xinh đẹp muốn ngồi đây, vô cùng hoan nghênh”, Lăng Khôi khẽ gật đầu, không hề biết bầu không khí lúc này đang vô cùng bí bách..
Nhất là Dương Vy, mặt càng lúc càng nóng. Ban nãy Lăng Khôi ngồi cạnh liền bị cô ta đuổi đi. Bây giờ Lý Lưu Tô lại chủ động bám vào Lăng Khôi khiến cô ta rất khó chịu. Có điều nghĩ đến gia thế nhà Lý Lưu Tô, cô ta cũng không dám lắm lời.
“Nếu mọi người đều đến gần đông đủ rồi thì chúng ta cùng nâng ly lên nào. Uống vì thanh xuân đã qua của chúng ta”, Hàn Phá xóa bỏ sự im ắng, nâng ly lên uống.
Tiếp đó bầu không khí lại trở nên sôi nổi. Mọi người cùng nhau uống rượu, trò chuyện hàn huyên.
Đương nhiên Thất Lạc Diệp uống với Lăng Khôi nhiều nhất, trò chuyện rất vui vẻ. Trong khoảng thời gian này, có vô số người muốn đến cụng ly bắt chuyện với Lý Lưu Tô, nhưng Lý Lưu Tô chỉ thờ ơ đáp lại, ngược lại cô ấy đối xử với Lăng Khôi lại vô cùng nhiệt tình, lâu lâu trò chuyện, còn cười vui vẻ đến mức cong cả lưng, khiến bao kẻ phải ganh tị.
Ăn uống thoải mái một hồi.
Hàn Phá yêu cầu mọi người lần lượt giới thiệu về công việc, cuộc sống hiện tại của bản thân, lấy danh nghĩa là để tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, gắn kết tình cảm, thực chất là muốn thể hiện.
Thành tích của Hàn Phá và Trương Uy đương nhiên không cần nói nhiều, mở miệng đóng ngậm đều là vận hành đầu tư, tiền vốn khủng, khiến ai nấy đều âm thầm mắt chữ A miệng chữ O.
Phần lớn những bạn cùng lớp khác đều có cuộc sống rất khá, lời nói cũng rất vang dội.
Khi đến lượt Lăng Khôi, tất cả đều nhìn anh.
Dương Vy tỏ vẻ háo hức nói: “Lăng Khôi, cậu kể cho chúng tôi nghe chút về cuộc sống của kẻ ở rể nhà họ Tô đi. Ở đây chỉ có cậu là đi ở rể, cuộc sống đó như thế nào, chúng tôi tò mò lắm”.
“Đúng đó, chúng tôi đều muốn biết cuộc sống hàng ngày của kẻ ở rể là thế nào”.
“Cưới nhau ba năm rồi mà