Tề Hành ngồi ở vị trí phía sau bên phải lên tiếng: "Lý Mặc, mặc dù Lăng Khôi khá có năng lực, nhưng có thù tất phải báo, thực quá tàn nhẫn và độc ác. Hơn nữa cậu ta còn lợi dụng quyền thế của chúng ta để làm nền tảng. Loại người này sẽ không thể làm lên chuyện lớn, cũng không thích hợp để làm bạn. Hôm nay tôi chống lưng cho cậu ta, nhưng từ nay về sau, tôi và cậu ta không còn nợ nần gì nhau. Tôi cũng nhắc nhở ông hãy giữ khoảng cách với loại người này”.
Lý Mặc có vẻ trầm ngâm, không phản bác.
Tề Hành thở dài đầy thất vọng: "Dù sao Trần Lâm cũng là người giàu nhất quận Ngô Giang, được coi là nhân vật có tiếng ở thành phố Trung Hải. Không ngờ lại phải quỳ gối trước mặt một người như Lăng Khôi. Thật là không có cốt cách gì hết. Tương lai của ông ta chắc chắn sẽ bị Lăng Khôi này làm liên lụy. Vốn dĩ tôi cũng rất xem trọng tương lai của ông ta, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ là tôi đã nhầm rồi!”
Lý Mặc định nói, nhưng cuối cùng lại nén lại.
Sáng hôm sau, Lăng Khôi lái con xe Chevrolet Camaro của Thất Lạc Diệp, suốt dọc đường ngân nga hát. Anh vui vẻ đi đến chợ để mua con Turbot mà Tô Duệ Hân thích ăn, định quay về nấu ăn cho vợ.
Tô Duệ Hân chủ động mời mình đi ăn, xem ra trong lòng vợ anh vẫn có anh.
Phải tranh thủ lúc còn nóng để hòa giải bớt mâu thuẫn mới được.
Kết quả là anh vừa bước vào liền nhìn thấy Chu Lam đang ngồi ở trên sofa với vẻ mặt tức giận, bà ta lạnh lùng nhìn anh: "Lăng Khôi, mày về đúng lúc lắm!”
“Chào mẹ”, tâm trạng của Lăng Khôi bỗng như từ trên trời rớt phịch xuống tận đáy.
"Tao cảnh cáo mày, mày đừng tưởng cứ lì ra đó thì có thể không ly hôn. Mày căn bản không xứng với con gái tao, bắt buộc phải lập tức ly hôn, nếu không tao sẽ đến tòa kiện mày!”
Chu Lam nói với vẻ chán ghét.
Trong ba năm, trong mắt bà ta chỉ toàn sự ghê tởm và khinh bỉ Lăng Khôi.
Nếu không phải vì Tô Duệ Hân, Lăng Khôi sẽ không bao giờ khách sáo với bà ta.
Xuất phát từ những phẩm chất tốt đẹp, Lăng Khôi cố gắng nén lại cơn giận: "Ly hôn là chuyện giữa con và Duệ Hân, lời mẹ nói không được tính. Hơn nữa chỉ cần trong lòng con vẫn còn yêu Duệ Hân, con sẽ không bao giờ ly hôn!”
Chu Lam lạnh lùng nói: "Mày cũng xứng nói đến chữ yêu à? Mày ăn bám cũng đã đành, lại còn dám công khai bồ bịch, hại con gái tao bị bãi chức. Lần này nếu không phải do cậu Trần Giang ra tay giúp đỡ thì tiền đồ của con gái tao đã bị mày hủy hoại rồi. Mày bẩn thỉu vô dụng như thế, có tư cách gì nói yêu con gái tao?”
"Mới hôm qua, cậu Trần Giang đó đã mua sợi dây chuyền cỏ bốn lá Yên Vũ của đại sư Cổ Dương trị giá bốn mươi triệu tệ tặng cho con gái tao đeo. Đây là số tiền mà mày kiếm cả tám đời cũng không kiếm được. Con gái tao gả cho Trần Giang thì cả đời này không phải lo lắng gì nữa. Nhà họ Tô cũng sẽ nâng niu con gái tao như viên ngọc quý. Mày đã hủy hoại con bé ba năm rồi, lẽ nào vẫn còn muốn tiếp tục hủy hoại tiền đồ tốt đẹp của nó nữa ư?”
Lăng Khôi ngẩn ra.
Chiếc dây chuyền Yên Vũ không phải là mình tặng cho Tô Duệ Hân sao?
Tại sao nó lại trở thành một món quà mà Trần Giang tặng rồi?
"Sao hả? Đơ rồi à? Đã hiểu khoảng cách giữa mình và Trần Giang chưa? Giờ mày đi làm thủ tục ly hôn ngay cho tao”, Chu Lam lớn tiếng nói.
"Con sẽ không ly hôn. Dù sao thì Duệ Hân cũng sẽ chấp nhận con”, Lăng Khôi bỏ lại câu nói phía sau rồi xách con Turbot đi thẳng.
“Đồ khốn nạn, mày quay lại cho tao”, Chu Lam vội đuổi theo, nhưng Lăng Khôi đã mất