Diệp Hiểu ngã ngay dưới chân Tần Phong.
Cơ thể máu thịt lẫn lộn, máu văng tung toé, khắp người hắn cũng be bét máu. Hắn vô thức run bần bật ngay dưới chân Tần Phong.
Sau đó chìm vào hôn mê.
Mất đi tri giác.
Lặng!
Quá mức tĩnh lặng!
Cả hội trường im như thóc.
Ngay cả Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà đang quyết chiến cũng không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn cảnh tượng này với vẻ không thể tin nổi.
Một đấm đánh bại Diệp Hiểu, một đấm đánh văng hắn ra xa cả mấy trăm mét.
Đây là sức mạnh đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Dù là một người chuyên tâm khổ luyện như Lý Đồng Sơn cũng bị cú đấm này của Lăng Khôi làm cho đờ đẫn. Hắn đang thử đoán xem nếu như mình là Diệp Hiểu thì có thể chống cự được cú đấm kinh thiên động địa này của đối phương hay không?
Không chắc chắn lắm!
Cậu thanh niên này quá đáng sợ!
Không đợi trọng tài tuyên bố quyết định chiến thắng, Lăng Khôi đã bước khỏi võ đài, dẫn theo Huyết Võ rời khỏi đám người, đi đến giữa toà nhà Tứ Phương Quán.
Từ đầu tới cuối, Lăng Khôi không hề nói một câu nào.
Đến khi bóng lưng của Lăng Khôi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người thì bọn họ mới hoàn hồn trở lại.
“Mẹ kiếp, đó là Diệp Hiểu đấy! Là thiên tài số một mà phủ Vân Phong dùng toàn bộ tài nguyên để bồi dưỡng ra. Cậu ta đại diện cho tương lai của phủ Vân Phong, vậy mà lại bị đánh bại tàn bạo như vậy sao?”
“Đâu chỉ là tàn bạo, rõ ràng là giết chết trong nháy mắt. Căn bản không ở cùng một đẳng cấp”.
“Quá khủng khiếp, cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn sắp xuất hiện một con quái vật khổng lồ rồi”.
“…”
Lúc này giọng nói của trọng tài điều hành mới vang lên: “Võ đài số hai, Lăng Khôi thắng, vào vòng chung kết, có thể tham gia trận đấu tranh vị trí quán quân vào ngày mai!”
Tần Phong loạng choạng suýt thì ngã trên mặt đất.
“Bố”, Tần Thiếu Long tiến lên trước đỡ lấy ông ta.
“Chuyện này không khoa học, thực lực của thằng nhãi đó sao có thể mạnh đến mức độ này được chứ?”, Tần Phong chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, dù ông ta đích thân ra tay thì e rằng cũng rất khó để làm được như vậy!
…
Đêm khuya, trăng sáng vời vợi.
Vòng bán kết đã hạ màn.
Lý Đồng Sơn và Cung Lạc Hà chiến đấu kịch liệt ba trăm hiệp, sau hai tiếng đồng hồ thì Lý Đồng Sơn với biệt hiệu tường đồng vách sắt trăm trận không hề hấn gì đã bại trận!
Cung Lạc Hà lọt vào vòng chung kết.
Thế nhưng mọi người bên dưới giống như đã quên mất luôn trận đấu giữa Cung Lạc Hà và Lý Đồng Sơn.
Tiêu điểm mà mọi người bàn luận chỉ có một người.
Lăng Khôi.
Ánh sáng của anh quá chói lóa.
Bên trong toà nhà phủ Vân Phong.
Ánh nến vẫn le lói trong đêm khuya.
Các lãnh đạo cấp cao tập trung trong một căn phòng, sắc mặt ai trông cũng vô cùng khó coi.
“Chú Tần Phong, chú không nên đối xử hà khắc với Lăng Khôi như vậy. Từ lúc bắt đầu đã không nên làm như thế”, Diệp Tử Khanh chỉ trích: “Vì muốn báo thù cho cháu trai Tần Sảng của chú mà hại phủ Vân Phong chúng ta mất đi một thiên tài tuyệt thế”.
Hướng Văn Địch nói: “Tử Khanh, lời này nói ra hơi sớm đấy. Có thể Diệp Hiểu chỉ sơ suất thôi, nếu như ngay từ đầu Diệp Hiểu coi Lăng Khôi như một đối thủ thật sự thì có lẽ cục diện đã không như thế”.
Tần Hoa Lệ nói: “Đúng. Lăng Khôi chỉ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà thôi. Trước đó hắn che giấu tài năng quá kỹ, cố ý đánh lừa Diệp Hiểu nên mới chiếm lợi thế. Ngày mai hắn quyết đấu với Cung Lạc Hà chưa chắc có thể làm nên trò trống gì”.
“Cháu không biết tại sao mọi người cứ nhất định phải đối đầu với Lăng Khôi như vậy, nhưng cháu cảm thấy anh ta rất không tệ”, Diệp Tử Khanh nói: “Sáng mai bố cháu đến đây rồi, tới lúc đó mọi người tự mình nói với bố cháu đi”.
Diệp Tử Khanh bỏ lại một câu rồi rời đi.
Cô ta không muốn nói chuyện với bọn họ nữa.
Hướng Văn Địch hít sâu vào một hơi.
Áp lực của hắn quá lớn.
Lần này phủ Vân Phong tham gia cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn, hắn là người dẫn dắt toàn cục. Vốn dĩ Lăng Khôi là người của phủ Vân Phong, vốn dĩ vinh quang này thuộc về phủ Vân Phong, thế nhưng lại bị Hướng Văn Địch tự tay bóp nát.
Khiến cho người của phủ Vân Phong bị thiệt hại, tội trạng này nhất định sẽ bị trừng phạt.
Tần Phong nói: “Văn Địch, cậu không cần phải cảm thấy áp lực. Ngày mai Lăng Khôi không thể giành được vị trí cao nhất được đâu. Chỉ cần hắn bại trong tay Cung Lạc Hà thì chúng ta không tính là thất trách”.
Hướng Văn Địch nói: “Nói thật thì tôi vẫn cho rằng Cung Lạc Hà không phải đối thủ của Lăng Khôi”.
Tần Phong nói: “Tôi có cách rồi, những chuyện tiếp theo cứ giao hết cho tôi. Nhất định tôi sẽ khiến cho Lăng Khôi chết trên võ đài vào ngày mai”.
Hướng Văn Địch nói: “Được”.
Tần Phong nói: “Rồi Lăng Khôi sẽ hiểu rằng hắn không xứng với vị trí quán quân, càng không xứng để xem cuốn sách quý cả đời của đạo sĩ Trung Nguyên. Hắn muốn mượn nó để trở thành tông sư võ thuật ư? Cứ mơ đi!”
…
Bên trong toà nhà Bách Gia Quyền.
Ánh nến lập loè nên trong phòng.
“Đồng Sơn, cháu không cần phải có áp lực tâm lý. Thực lực của Cung Lạc Hà thật sự cao hơn cháu, cô ta tu luyện môn võ cổ truyền tuyệt thế, thứ võ công hiếm gặp trên trần đời”, Tiêu Lâm an ủi.
“Thua thì cũng đã thua rồi, chú không cần phải an ủi cháu. Là bản thân cháu vô dụng”, Lý Đồng Sơn rất thẳng thắn thừa nhận: “Chỉ đáng tiếc là cháu đã mất đi cơ hội để được xem cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên. Đây là con đường nhất định phải đi qua khi
muốn trở thành tông sư Trung Hải”.
Tiêu Lâm nói: “Cháu nói đúng, từ xưa tới nay, tất cả những tông sư võ thuật ở Trung Hải đều phải đọc vô số sách quý của đạo sĩ Trung Nguyên trước khi trở thành tông sư”.
Lý Đồng Sơn hỏi: “Chú, có một chuyện cháu không thể hiểu được”.
Tiêu Lâm nói: “Chú biết cháu muốn nói điều gì. Chuyện này chú cũng không hiểu”.
Tại sao từ trước đến nay những tông sư võ thuật mới của Trung Hải đều phải xem những cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên mới được?
Không xem những cuốn sách của đạo sĩ Trung Nguyên thì không có cách nào trở thành tông sư võ thuật sao?
Dựa theo những chuyện cũ thì đúng là như thế!
Lý Đồng Sơn nói: “Cuốn sách quý bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên rốt cuộc là gì?”
Tiêu Lâm nói: “Chú cũng không biết. Sau khi xem sách quý thì chưa chắc đã có thể trở thành tông sư võ thuật, thế nhưng không xem sách quý thì nhất định không có cách nào trở thành tông sư võ thuật được”.
“Mấy người quá ngây thơ rồi. Tông sư võ thuật không đơn giản như vậy đâu”.
Một giọng nói lạnh băng truyền tới.
“Môn chủ!”
Lý Đồng Sơn và Tiêu Lâm cùng đứng dậy, cung kính hành lễ.
Môn chủ của Bách Gia Quyền – Tiêu Vô Ngôn.
Ông ta là ngôi sao sáng trong giới võ thuật Trung Hải.
Nói ra thì cũng được coi là sư huynh của Diệp Vân Phong.
Ở những nơi bình thường, Tiêu Vô Ngôn sẽ không lộ diện. Dù là cuộc thi đấu võ thuật Tích Sơn bình thường, ông ta cũng sẽ không xuất hiện. Thế nhưng quán quân ngày mai có liên quan đến cuốn bí kíp võ công của đạo sĩ Trung Nguyên nên ông ta mới đến.
“Xin lỗi, tôi đã khiến môn chủ phải thất vọng rồi”, Lý Đồng Sơn cung kính khom lưng: “Xin môn chủ hãy trừng phạt”.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Tiêu Lâm nói không sai đâu. Cậu không tệ, thua một người phụ nữ như Cung Lạc Hà không có gì phải hổ thẹn”.
Trong lòng Lý Đồng Sơn vô cùng kích động: “Đồng Sơn tôi xin được làm thân trâu ngựa để đền đáp cho Bách Gia Quyền”.
Tiêu Lâm nói: “Môn chủ, trận tranh quán quân ngày mai không có người của Bách Gia Quyền chúng ta tham gia, thật ra ông cũng không cần phải tới”.
Tiêu Vô Ngôn nói: “Không sao, cũng đã lâu rồi tôi không gặp quán chủ của đạo quán Tích Sơn, ngày mai vừa hay có thể gặp mặt. Hơn nữa tôi cũng muốn xem rốt cuộc biểu hiện của người tên Lăng Khôi này xuất chúng tới mức độ nào”.
…
Trong toà nhà Tứ Phương Quán.
Lăng Khôi ngồi bên ánh nến đọc sách.
Huyết Vũ vươn người bên cạnh Lăng Khôi để đốt nến: “Anh Lăng, biểu hiện của anh hôm nay tuyệt vời thật đấy. Bây giờ e rằng ba thế lực không thể ngồi yên được nữa rồi”.
Lăng Khôi lật một trang sách, không lên tiếng.
Huyết Vũ nói: “Lúc nãy Lý Đồng Sơn ra ngoài tìm anh, tôi nói anh đã đi nghỉ rồi”.
Lăng Khôi lại lật thêm một trang sách, cũng không nói gì cả.
Huyết Vũ nói: “Tiếp theo e rằng Bắc Đường Mặc sẽ tới, gặp hay là không đây?”
Lúc này Lăng Khôi mới lên tiếng: “Nếu như chỉ có Bắc Đường Mặc tới thì cô cứ nói tôi đi nghỉ rồi”.
Đúng vào lúc này, Bắc Đường Mặc bước vào bên trong.
Đi bên cạnh Bắc Đường Mặc còn có Cung Lạc Hà và một người mặc đồ đen, đội mũ.
Huyết Vũ nói: “Ông Bắc Đường Mặc, anh Lăng phải đi nghỉ rồi”.
Người mặc áo đen cởi mũ xuống, để lộ ra gương mặt vô cùng khó coi: “Tôi là đại môn chủ Cung Tường của Tứ Phương Quán”.
Tứ Phương Quán chia thành bốn quán Đông Tây Nam Bắc, Bắc Đường Mặc là môn chủ của Bắc Phương Quán, có địa vị rất cao trong Tứ Phương Quán. Thế nhưng người nắm quyền thật sự phía sau vẫn là đại môn chủ Cung Tường.
“Huyết Vũ, pha trà”, Lăng Khôi đặt cuốn sách xuống, cười nói với Cung Tường: “Đại môn chủ, chào ông”.
Nếu như chỉ có Bắc Đường Mặc tới thì đương nhiên Lăng Khôi chẳng có hứng thú gì.
Cũng nói lên rằng Tứ Phương Quán không có chút thành ý nào.
Trước đây Bách Gia Quyền muốn chiêu mộ anh, kết quả lại chỉ cử bà cụ Tư đến.
Địa vị của bà cụ Tư quá thấp, cũng thể hiện rõ Bách Gia Quyền không hề có thành ý.
Sao Lăng Khôi có thể nói chuyện với bà cụ Tư chứ?
Lần này đại môn chủ của Tứ Phương Quán đích thân lộ diện, rất có thành ý, lúc này Lăng Khôi mới đồng ý chuyện trò.