Chiến Thần Phục Thù

Hoài nghi


trước sau

Anh Đầu Trọc đáp lời: “Cửu gia nói chúng ta cứ yên tâm làm việc là được”.

Lúc này, tên khỉ gầy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi. Em tiếp tục lái xe đi mua máu, để số lượng bệnh nhân tiếp tục tăng thêm, như vậy chúng ta mới kiếm được càng nhiều tiền”.

Anh Đầu Trọc nói: “Mua thêm mấy cái xe rồi tuyển thêm vài người, để dịch bệnh lây lan khắp Trung Hải”.

"Cái gì?"

Cả người tên khỉ gầy nhảy dựng lên: “Vậy sẽ ra chuyện lớn đó!”

Toàn bộ Trung Hải có hơn mười triệu người. Chỉ cần vượt quá mười nghìn người nhiễm bệnh sẽ là khủng hoảng rất lớn. Đến lúc đó, trật tự có thể bị sụp đổ. Hiện giờ đã có hơn bốn nghìn người nhiễm bệnh, tất cả đều ở nông thôn hoặc thị trấn hẻo lánh, tình hình vẫn còn có thể kiểm soát.

Một khi lây lan rộng...

Anh Đầu Trọc nói: “Sợ cái gì. Mọi chuyện có Cửu gia gánh vác”.

Tên khỉ gầy nói: “Nếu như sự việc ầm ĩ quá lớn thì Cửu gia có thể lo liệu được không?”

Anh Đầu Trọc nói: “Mày cứ yên tâm đi. Lời Cửu gia nói, một chữ đáng giá ngàn vàng”.



Biệt thự nhà họ Tô.

Không khí vui mừng, giăng đèn kết hoa.

Bà cụ vô cùng vui vẻ, phải nói là vui như mở hội.

Trên dưới nhà họ Tô đều góp mặt đầy đủ.

Vẻ mặt Tô Thần rất phấn khích: “Bà nội, thật sự rất đáng mừng ạ. Từ khi chúng ta bán tất cả số liệu nghiên cứu của dự án thảo dược độc quyền cho Cửu gia, trong nửa tháng này, doanh thu của chúng ta đã tăng gấp bội. Sau khi có báo cáo, doanh thu hàng tháng của chúng ta đã vượt qua tập đoàn Nhân Hòa. Ít nhất là đạt được 150% doanh thu buôn bán của tập đoàn Nhân Hòa, vị trí tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta”.

Tô Toàn cũng phấn khích không thôi: “Một khi báo cáo hàng tháng được công bố, toàn bộ thị trường đều sẽ nổ tung. Danh tiếng của nhà họ Tô chúng ta sẽ tăng vọt. Sau khi ngồi vững vào vị trí tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, địa vị ở Công đoàn Trung Hải của chúng ta sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, trở thành thành viên của đoàn chủ tịch cũng không thành vấn đề”.

Thành viên của đoàn chủ tịch là chuyện mà trước đây trên dưới nhà họ Tô đều không dám nghĩ đến.

Bây giờ đã sắp với tới rồi.

Ai nấy đều cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Bà cụ Tô cười đến mức không ngậm được miệng: “Cửu gia là một nhân vật lớn. Trước đây bà chưa từng nghe nói đến tên người này. Bây giờ mới biết được thủ đoạn của Cửu gia thật cao cường”.

Tô Mộng Như lại không mấy vui vẻ: “Bà nội, chúng ta vượt qua tập đoàn Nhân Hòa của Tô Duệ Hân như vậy, chỉ sợ là sẽ đắc tội với anh Lăng. Hiện giờ anh ta đang là Trung Hải Vương, lỡ như nổi giận thì sẽ là điều bất lợi đối với chúng ta”.

Bà cụ Tô nói: “Đây đơn thuần là cạnh tranh thương nghiệp, không có cách nào khác. Bà nghĩ là cho dù cậu Lăng có biết cũng sẽ không trách mắng chúng ta”.

Bà cụ Tô đã nói như thế, mọi người cũng không tiện nhiều lời nữa.

Tô Mộng Như nói: “Mọi người không hỏi thử xem Cửu gia kiếm lợi nhuận từ việc bán độc quyền thuốc thảo dược của chúng ta bằng cách nào sao?”

Tô Thần nói: ‘Quan tâm ông ta kiếm lợi nhuận thế nào để làm gì, chỉ cần có thể kiếm tiền là được rồi. Chỉ cần có thể đẩy nhà họ Tô chúng ta lên cái ghế tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải, những chuyện khác đều không quan trọng”.

Tô Mộng Như nói: “Em nghe nói gần đây đã phát hiện rất nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh HIV ở vùng lân cận thị trấn Tào Dương. Có người rao bán thuốc giả ở chỗ đó. Có khả năng là chuyện này liên quan đến Cửu gia”.

Tô Thần nói: “Anh đã biết chuyện này”.

Tô Mộng Như nói: “Em còn nghe nói, Tô Duệ Hân đã xây dựng điểm chữa bệnh miễn phí ở thị trấn Tào Dương hai lần, kết quả đều bị người bán thuốc lậu đánh đập. Bây giờ Tô Duệ Hân đã bị đánh đến mức hôn mê bất tỉnh. Tô Duệ Hân đã từng xin nhà họ Tô giúp đỡ…”

Tô Mộng Như nói lại chi tiết đầu đuôi sự việc một lần, cuối cùng nói: “Nhưng mọi người đã từ chối, em cảm thấy như vậy không tốt. Mọi người không nên từ chối”.

Tô Thần nói: “Mộng Như, em có ý gì? Em đang trách chúng ta vô tình sao?”

Tô Mộng Như nói: “Em chỉ muốn nói là nhà họ Tô nên cư xử đúng mực và tử tế, không nên để lại sơ hở. Nếu không sẽ
mang lại phiền phức cho nhà họ Tô”.

Tô Thần không cho là như vậy: “Các cuộc cạnh tranh trên thương trường là không có khói lửa chiến trường. Không phải anh chết thì sẽ là tôi chết. Em hoàn toàn không biết nó tàn khốc đến mức nào đâu. Những chuyện này là Cửu gia làm, không liên quan gì đến nhà họ Tô. Chúng ta chỉ bán độc quyền cho Cửu gia, có được khoản phí sáng chế kếch xù và được chia số lợi nhuận lớn là đủ rồi. Còn những chuyện khác không hề liên quan gì đến nhà họ Tô chúng ta”.

Tô Mộng Như hỏi lại: “Nói như vậy có nghĩa là mọi người ngầm đồng ý với chuyện ở thị trấn Tào Dương sao?”

Tô Thần bực tức nói: “Anh đã nói đây là chuyện của Cửu gia, không liên quan gì đến nhà họ Tô”.

“Không được, nhất định phải ngừng hợp tác với Cửu gia ngay lập tức. Nếu không sẽ khiến nhà họ Tô chúng ta lâm vào tình trạng muôn đời không thể cứu vãn!”, Tô Mộng Như lớn tiếng tranh cãi.

Tô Thần nói: “Em im miệng, đây là chuyện của tập đoàn Tô Thị, em không có quyền hỏi đến. Anh là tổng giám đốc của tập đoàn, anh có quyết sách riêng của mình”.

Tô Mộng Như biết mình có tranh cãi cũng vô ích, cô ta để lại một câu: “Nhà họ Tô chúng ta sớm muộn gì cũng bị hủy hoại vì sự độc ác của các người”.

Nói xong, Tô Mộng Như nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Tô Thần vô cùng bất lực.

Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, Mộng Như tuổi nhỏ ngây thơ, không biết thương trường đáng sợ. Nói chuyện không biết chừng mực, cháu đừng để trong lòng. Cứ để nó đi đi. Còn có ba ngày nữa sẽ xuất bản báo cáo hàng tháng. Cháu chuẩn bị cẩn thận, nhất định phải dốc hết sức tuyên truyền. Sau khi báo cáo hàng tháng được công bố, bà sẽ đưa tận tay tư liệu cho Mã Đằng ngay lập tức để xin gia nhập vào thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải”.

Hiện giờ Công đoàn Trung Hải đã không còn là Công đoàn Trung Hải trước kia.

Sức ảnh hưởng của thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải không phải thứ mà thành viên đoàn chủ tịch trước kia có thể so sánh được.

“Nhà họ Tô ở trong tay chúng ta đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có. Một khi gia nhập đoàn chủ tịch, đó là vinh hạnh mấy đời người của nhà họ Tô chúng ta”, bà cụ Tô nói: “Để hoàn thành hành động vĩ đại này, bà lựa chọn Cửu gia là biện pháp duy nhất có tính khả thi. Cháu cứ đi chuẩn bị đi”.

Tô Thần nói: “Vâng, bây giờ cháu đi bắt đầu chuẩn bị ngay!”

...

Hai ngày nay, tâm trạng của Lăng Khôi rất tệ.

Anh bảo Huyết Vũ đi thu thập thông tin của ba tông sư võ thuật kia.

Kết quả khi Huyết Vũ bày thông tin trước mặt Lăng Khôi, anh lại thấy sợ hết hồn.

Càn Châu của Giang Bắc là nơi mà võ thuật cực kì hưng thịnh.

Nhà họ Bạch là ông trùm cấp cao của Càn Châu, là gia tộc lớn được lưu truyền hàng trăm nay. Bạch Kim Thu và Bạch Dương Định đều là tông sư võ thuật.

Còn về thực lực của hai đại tông sư này thì trong các bản tài liệu đều ghi chép không được chi tiết vì bọn họ rất ít khi ra tay. Nhưng tất cả dấu vết đều là bề ngoài, hai đại tông sư này đã đạt đến trình độ Khí Trầm Áp vào hai mươi năm trước.

Trước đây, hàng năm Diệp Vân Phong đều tặng rất nhiều lợi ích cho nhà họ Bạch.

Nhiều lần Diệp Vân Phong muốn dựa vào quyền thế của tỉnh Tam Giang đều là nhờ nhà họ Bạch làm cầu nối.

Thật khủng khiếp.

Nhưng thông tin về Trương sư huynh gần như là không có.

“Anh Lăng, quan hệ giữa Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong vô cùng mật thiết. Chuyện năm đó, Diệp Vân Phong nói mình không tham dự, tôi cảm thấy rất hoài nghi”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện