Chiến Thần Phục Thù

Chương 328


trước sau

Bà cho rằng tôi thật sự không dám giết bà sao?

Câu này nói ra từ miệng của Lăng Khôi, khiến toàn bộ người nhà họ Tô đều kinh hồn bạt vía.

Ở hiện trường đều là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Tô, hoặc là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tô Thị. Những lãnh đạo cấp cao này đều là người của xã hội phàm tục, bọn họ đã gặp cảnh tượng đáng sợ này lúc nào đâu chứ?

Lăng Khôi đúng là ác ma.

Đám người Tô Thần, Tô Toàn, bà cụ Tô, Tô Mộng Như bị dọa đến mức mồ hôi ướt hết quần áo, tay chân run rẩy, cũng không dám thở mạnh.

“Xin, xin lỗi Lăng Khôi”, bà cụ Tô cắn răng nói.

Bà ta đã hoàn toàn bị sự sợ hãi chi phối.

Ngay cả người đáng sợ như Cửu gia và Tạ Ưng cũng bị Lăng Khôi giết chết trong nháy mắt.

Còn giết trước mặt mọi người.

Quả thật là đã dọa bà cụ Tô sợ chết khiếp.

Lăng Khôi sẽ giết bà ta thật đấy, không đùa được đâu.

“Ha ha”.

Lăng Khôi bật cười, sau đó cúi người nhặt hộp cơm dưới đất lên.

Vừa nãy Tô Thần một mực khẳng định Lăng Khôi đến để xin ăn, do đó hắn bảo người lấy cơm và đồ ăn bỏ vào trong hộp, sau đó nhổ nước bọt vào, cuối cùng ném dưới chân Lăng Khôi.

Đó là sự sỉ nhục đối với Lăng Khôi.

Nhưng lúc này, Lăng Khôi lại nhặt hộp cơm lên, lấy tay cẩn thận phủi bụi bám phía trên.

Mở hộp cơm ra, cầm đũa lên.

Lăng Khôi ngồi ở vị trí, cúi đầu cầm đũa ăn cơm.

Hả?

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Lăng Khôi muốn làm gì đây?

Cơm này ăn được sao?

Lăng Khôi lại gắp một đũa cơm cho vào miệng, nhai cẩn thận: “Tô Thần, Liễu Oanh, Tô Toàn, các người từng đến thị trấn Tào Dương chưa?”

“Ở đó có bảy mươi nghìn người mắc bệnh nặng, còn về bệnh gì thì các người rất rõ. Loại bệnh này truyền nhiễm rất mạnh, một khi nhiễm bệnh sẽ bị người khác coi như khác loài, trở nên cô độc, bị người khác ghét bỏ, ngay cả bạn bè thân thiết cũng sẽ coi họ như kẻ lạc loài”.

Lăng Khôi cúi đầu ăn cơm, giọng nói trầm thấp.

“Loại thuốc mà sau khi Cửu Gia thay đổi, uống vào có thể kéo dài sinh mạng, nhưng không cách nào trị tận gốc, buộc phải uống liên tục, nếu không thì sẽ chết. Thuốc của Cửu gia bán vô cùng đắt, giá vốn mấy chục tệ, bán ra với giá mấy chục nghìn tệ!”

“Bảy mươi nghìn gia đình, táng gia bại sản. Bảy mươi nghìn gia đình, vợ con ly tán”.

“Bọn họ không ăn nổi cơm, có người đi nhặt mót, có người ăn xin, có người đi trộm, có người đi cướp, chính là vì ăn một miếng cơm”.

“Mà tất cả những chuyện này đều là bọn Cửu gia làm ra. Bọn họ mua máu, cho vi khuẩn lên mũi kim”.

“Bọn họ đáng chết, chết một vạn lần cũng không đủ đền tội”.

Lăng Khôi nuốt một miếng cơm, lại ăn thêm một miếng nữa, nhai cẩn thận: “Bây giờ tôi có thể ngồi đây ăn cơm, đã rất hạnh phúc rồi. Vừa nãy tôi đến thị trấn Tào Dương, tôi đã thấy rất nhiều đứa trẻ bị người nhà ruồng bỏ, lưu lạc đầu đường xó chợ, bụng ăn không no, áo mặc không đủ che thân. Bọn họ vì cướp một cái bánh bao, có thể đánh nhau sứt đầu mẻ trán. Các người biết anh Đầu Trọc với tên khỉ gầy đã làm gì ở đó không?”

“Bọn họ cầm bánh bao đi lại trên đường, phụ nữ muốn ăn một cái bánh bao thì phải bán rẻ thân xác của mình. Người già muốn ăn một cái bánh bao thì phải quỳ xuống dập đầu, sau đó bọn chúng ném bánh bao xuống đất, giẫm mấy cái, rồi người già mới nhặt lên ăn”.

“Cảnh tượng đó, các người đã từng thấy chưa? Chưa từng. Các người có hiểu không? Không hiểu! Bởi vì nhà họ Tô các người chính là kẻ đầu sỏ gián tiếp. Mỗi đồng tiền nhà họ Tô các người kiếm đều là mạng sống của những người này, mỗi đồng tiền của nhà họ Tô các người đều chứa đầy tội ác và bẩn thỉu! Mỗi một người ở nhà họ Tô các người, đều rất dơ bẩn”.

“Tiền như vậy, tạo dựng vinh quang của nhà họ Tô các người, khiến các người trở thành tập đoàn y dược lớn nhất Trung Hải. Các người ở đây múa hát tưng bừng, một người làm quan cả họ được nhờ. Nhưng trong mắt tôi nhìn thấy được, thứ nhà họ Tô các người có được không phải vinh quang, mà là bỉ ổi. Thật sự, tôi rất xem thường các người!”

Lăng Khôi ăn một miếng cơm to.

Ăn cứ ăn, mắt đã ửng đỏ.

“Ban đầu Duệ Hân biết bệnh dịch ở thị trấn Tào Dương nên đích thân đến khảo sát, bảo Ngô Giai Giai đưa hai trăm nhân viên y tế vào thị trấn Tào Dương, xây dựng nơi chữa trị tạm thời, nhận chữa một
nghìn người mắc bệnh. Kết quả Cửu gia xúi giục những người bệnh khác ra gây sự, mấy nghìn người ở nơi điều trị đánh đập đốt cướp, hơn một trăm nhân viên y tế bị thương nặng”.

“Sau khi biết được tình hình, Duệ Hân không những không sợ, lại càng không tức giận, mà tiếp tục đích thân đưa đội y tế lớn hơn vào thị trấn Tào Dương, chữa trị miễn bị cho người bệnh, kết quả lại bị Cửu gia xúi giục người bệnh khác đi gây chuyện, đầu Duệ Hân bị đánh vỡ, cấp cứu không hiệu quả. Hơn hai trăm nhân viên y tế bị thương nặng”.

“Bọn họ, thiên sứ áo trắng, là thiên sứ đẹp nhất trên thế giới này, là chiến sĩ dũng cảm nhất thế giới này. Mà nhà họ Tô các người lại phát tài trong lúc đại nạn, tất cả người nhà họ Tô gộp lại, cũng không bằng Duệ Hân”.

“Duệ Hân là thiên sứ xinh đẹp, còn nhà họ Tô các người là ác ma không tim không phổi”.

“...”

Lăng Khôi cúi đầu, lại ăn thêm một miếng: “Nhà họ Tô đáng chết”.

“Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết sai rồi. Nhà họ Tô không nên kiếm loại tiền này, chúng tôi nên nhân từ hơn!”, bà cụ Tô cúi đầu, bộ dạng đầy vẻ sám hối.

“Không, bà hoàn toàn không hề biết sai. Tôi từng cho nhà họ Tô các người vô số cơ hội, nhưng các người đều không biết trân trọng. Các người ngạo mạn, các người không tim không phổi, suy nghĩ của các người là người không vì mình trời tru đất diệt”, Lăng Khôi tiếp tục ăn cơm, chậm rãi nói: “Sau khi ông cụ Tô mất, quyền hành của nhà họ Tô đều giao cho Liễu Oanh bà, vốn dĩ bà có cơ hội khiến nhà họ Tô đi theo hướng tốt hơn. Nhưng bà lại không, từ đầu đến cuối bà xem thường Duệ Hân, cho rằng Duệ Hân là con riêng. Bà dùng trăm phương ngàn kế tranh giành với Duệ Hân. Cho dù Duệ Hân làm xuất sắc cỡ nào, từ đầu đến cuối ba đều tước đoạt công lao của cô ấy, khiến cô ấy trở thành người làm thay mọi việc cho Tô Thần”.

“Tô Duệ Hân thật là ngốc, tìm đủ mọi cách cố gắng làm việc, muốn lấy lòng các người, có được sự chấp nhận của các người. Đây là tâm nguyện nhiều năm nay của cô ấy, chỉ tiếc là Liễu Oanh bà hoàn toàn không coi cố gắng của Duệ Hân ra gì. Bà, đã phụ lòng cô ấy”.

“Nếu nhà họ Tô các người lương thiện hơn thì sẽ không đi đến bước ngày hôm nay. Vừa nãy, tôi còn cho các người cơ hội cuối cùng, nhưng Liễu Oanh bà cứ khăng khăng bảo Tạ Ưng đến giết tôi. Ngay cả người nhà của mình cũng giết, thật độc ác”.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Lăng Khôi đứng dậy, xoay đầu sang nhìn Tô Thần: “Cơm anh lấy cho tôi, cũng không tệ, thật sự rất ngon”.

Tô Thần sợ đến mức hồn vía lên mây, quỳ phịch xuống đất: “Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên như vậy với cậu. Xin cậu tha cho tôi”.

Lăng Khôi mỉm cười: “Anh là đứa con cưng của nhà họ Tô, là tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị. Trước đây chẳng phải chưa từng xem tôi và Duệ Hân ra gì sao? Đang yên lành anh quỳ xuống làm gì? Tiếp tục giả vờ, tiếp tục trách mắng tôi, khinh thường tôi đi”.

Tô Thần cắn răng: “Tôi không dám”.

“Ha ha ha, anh có gì mà không dám chứ? Đã nói là tôi đến lấy lòng, ngay cả cơm cũng lấy cho tôi rồi, tôi cũng ăn cơm anh bố thí cho tôi rồi mà. Tôi chỉ là một kẻ ăn mày thôi, anh đừng quỳ, đứng lên giả vờ đi”, đột nhiên Lăng Khôi bật cười ha hả.

Tô Thần càng thêm hoảng sợ: “Lăng Khôi đừng như vậy. Tôi nhát gan, tôi sợ. Xin cậu nể tình đều là người nhà họ Tô, tha cho tôi đi”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện