Chiến Thần Phục Thù

Chương 330


trước sau

Thậm chí Tô Toàn cũng quỳ xuống van xin: “Tiểu Ba, vừa nãy là bố không tốt. Bố không nên đánh con, con làm rất đúng, bây giờ xin con hãy cứu nhà họ Tô đi”.

Tô Ba lắc đầu, mặt đầy nước mắt: “Bà nội, bố, vô ích thôi. Lăng Khôi đã cho nhà họ Tô cơ hội cuối cùng, lúc con vừa đến đã nghĩ đủ mọi cách muốn ngăn cản mọi người ra tay với Lăng Khôi, nhưng mọi người quá ngạo mạn, quá vô tình. Bây giờ người nhà họ Tô không ai phải chết là Lăng Khôi đã nhân từ lắm rồi. Lúc này mọi người vẫn chưa hiểu rõ, tội ác mà mọi người đã phạm phải ở thị trấn Tào Dương sao? Mọi người nên cảm kích Lăng Khôi đi”.

Tô Toàn cắn răng nói: “Tiểu Ba à, lẽ nào con không cần nhà họ Tô chúng ta nữa sao?”

“Là nhà họ Tô mọi người không cần con, vừa nãy bố còn tát vào mặt con, nói không có đứa con trai như con. Con rất thất vọng về nhà họ Tô, con cũng xem thường mọi người. Xin lỗi, con sẽ không đi cầu xin đâu”, thái độ của Tô Ba rất kiên quyết: “Mặc dù mọi người là người thân của con, nhưng mọi người quá hung ác. Con từng đến thị trấn Tào Dương, lần đầu tiên là đi theo Tô Duệ Hân. Những chuyện Lăng Khôi vừa nói, con cũng từng tận mắt chứng kiến, người nhà họ Tô căn bản không xứng làm người, đây là hình phạt mọi người phải chịu. Cho dù con là Lăng Khôi, con cũng sẽ không tha cho mọi người”.

Nói xong, Tô Ba bỏ đi luôn.

Chuyện nên làm Tô Ba cũng đã làm rồi.

Đám người nhà họ Tô điên cuồng gào thét, khóc lóc.

Sau đó bọn họ bước lên xe, rồi bị áp giải đi.

Lăng Khôi ngồi trên xe, qua cửa sổ nhìn người nhà họ Tô ở bên ngoài vùng vẫy.

Tô Ba kéo cửa xe, ngồi bên cạnh Lăng Khôi, sắc mặt khó xử, mắt cũng đã ửng đỏ.

Lăng Khôi giơ tay vỗ vai Tô Ba: “Tô Ba, thời gian hơn nửa năm này anh đã trưởng thành rất nhiều, những lời vừa nãy anh nói rất hay. Hang sói này của nhà họ Tô, bồi dưỡng được người như anh và Duệ Hân là vô cùng may mắn”.

Tô Ba nói một cách cung kính: “Lần này nhà họ Tô có thể giữ lại mạng sống là phải cảm ơn sự nhân từ của anh, nếu không thì trên dưới nhà họ Tô đều chết chắc rồi”.

Lăng Khôi muốn nhân từ sao?

Không muốn.

Nhưng bây giờ Tô Duệ Hân sống chết chưa rõ, Lăng Khôi thật sự không nhẫn tâm.

“Duệ Hân cũng là người nhà họ Tô, hai lần cô ấy đến thị trấn Tào Dương, để tích đức cho nhà họ Tô”, Lăng Khôi dựa vào chỗ ngồi, hờ hững nói: “Đi thôi”.

Tô Ba nói: “Đi đâu?”

Lăng Khôi nói: “Thị trấn Tào Dương, quận Vọng Giang, xử lý hậu sự”.

Bảy mươi nghìn người bệnh của thị trấn Tào Dương đã khiến trật tự của cả quận Vọng Giang sắp sụp đổ, lòng người hoang mang lo sợ.

May mà Huyết Vũ dẫn sáu nghìn quân hộ vệ vào thị trấn Tào Dương, phong tỏa toàn bộ năm thị trấn xung quanh, cố gắng hết sức phong tỏa bảy mươi nghìn người bệnh.

Bây giờ chuyện Lăng Khôi phải làm là khống chế bảy mươi nghìn người bệnh, ngoài ra còn phải khống chế không để dịch bệnh lan rộng thêm.

Nếu muốn hoàn thành việc khống chế lớn như vậy trong thời gian ngắn nhất thì điều động lữ đoàn hộ vệ là điều cần thiết.

Chuyện của quận Vọng Giang, dễ xử lý không?

Rất khó xử lý.

Dựa theo tình báo của Huyết Vũ, bây giờ thế lực của Càn Châu, Giang Bắc đã can dự sâu vào quận Vọng Giang. Cửu gia cũng chỉ là một quân cờ ở quận Vọng Giang mà thôi.

Chính vì thế Lăng Khôi mới đích thân đến.

Đây là một trận đánh ác liệt.

Nếu nguồn gốc dịch bệnh lần này của quận Vọng Giang không cách nào xử lý thì cả quận Vọng Giang sẽ xong đời.

Nếu dịch bệnh tiếp tục lan rộng, thậm chí sẽ dẫn đến việc cả Trung Hải đều rơi vào tai họa ngập đầu.

Theo chuẩn đoán thì đã bảy mươi nghìn người mắc bệnh, một khi tiếp tục lan rộng.

Hậu quả không thể tưởng tượng.

Phủ Vân Phong.

Trong phòng đọc sách, biệt thự của Diệp Vân Phong.

Bạch Kim Thu và Diệp Vân Phong ngồi hai bên bàn cờ, lặng lẽ chơi cờ.

Cờ vây, nửa bên trắng nửa bên đen.

Chưa phân biệt thắng thua.

Bạch Kim Thu rút tay lại, mỉm cười: “Tài đánh cờ của ông Diệp ngày càng giỏi. Ván này hòa nhau”.

“Tài đánh cờ của ông Bạch cũng rất cao siêu”, sắc mặt của Diệp Vân Phong ngày càng hồng hào, tinh thần phấn chấn, hơi thở trên người cũng mạnh hơn trước đây. Bởi vì ông ta có được cuốn Xích Dương Cửu Thiên do Lăng Khôi chú giải, khoảng thời gian gần đây, Diệp Vân Phong tu hành Xích Dương Cửu Thiên có tiến bộ rất lớn, tự cho rằng sức mạnh đã tiến thêm
một bước, nên chẳng coi Lăng Khôi ra gì.

Bạch Kim Thu nói: “Quả nhiên Lăng Khôi đã bị lừa, cậu ta tàn sát ở khách sạn Dorsett, Cửu gia, Tạ Ưng, Đầu Trọc, khỉ gầy toàn bộ đều bị giết, ngoài ra còn giết ba mươi người liên quan. Quan trọng hơn là Lăng Khôi còn thẳng tay hủy diệt tập đoàn Tô Thị, khiến hơn một trăm người nhà họ Tô vào tù. Cuối cùng cậu ta cũng thổi lên tiếng kèn báo hiệu đi về con đường chết”.

Diệp Vân Phong nói: “Một người rơi vào điên loạn thì khó tránh khỏi sẽ làm ra chuyện không có não. Có vẻ như cậu ta ở khách sạn Dorsett rất hung hãn, lại không biết rằng như thế đã khiến bản thân tự rơi vào đường chết”.

Bạch Kim Thu nói: “Quan trọng hơn là Lăng Khôi đã dẫn quân hộ vệ Trung Hải vào thị trấn Tào Dương, điên cuồng bắt người bệnh, trước mắt đã bắt ba bốn mươi nghìn người. Cả cục diện của thị trấn Tào Dương đã sắp mất khống chế rồi, Lăng Khôi đã bị rất nhiều người chỉ trích, chửi rửa”.

Suy nghĩ của Bạch Kim Thu rất đơn giản, Lăng Khôi điều động lữ đoàn hộ vệ vào thị trấn Tào Dương, điều động bắt người.

Ý đã vô cùng rõ ràng, là sắp giết người tới nơi.

Giết người điên cuồng, không ngừng báo thù.

Ở khách sạn Dorsett, hành động hung tàn giết người không chớp mắt của Lăng Khôi đã khiến anh đi đến bước đường cùng. Nếu Lăng Khôi tiếp tục tàn sát ở thị trấn Tào Dương thì Lăng Khôi chết sẽ nhanh hơn.

Lăng Khôi dù cậu lợi hại thế nào đi chăng nữa, lẽ nào có thể chống lại sự trừng phạt của cả giới võ thuật Trung Hải sao? Có thể chống lại lời chửi rủa của mười ba triệu người Trung Hải ư?

Trời xanh có mắt, giết người phải đền mạng.

Cậu có lớn mạnh đi nữa cũng không thể chống lại lòng người.

Diệp Vân Phong nói: “Nếu Lăng Khôi ra tay giết người ở thị trấn Tào Dương thì mười ba triệu người Trung Hải đều sẽ đứng lên đối mặt với Lăng Khôi, thậm chí không cần chúng ta ra tay, cậu ta sẽ tự tìm được hơn mười nghìn kẻ địch cho mình”.

Bạch Kim Thu nói: “Lăng Khôi đã tàn sát ở khách sạn Dorsett, vậy thì cậu ta tàn sát ở thị trấn Tào Dương dường như là chuyện ván đã đóng thuyền”.

Diệp Vân Phong đứng dậy: “Tốt, tôi đã liên lạc xong cả rồi, cuộc họp ba thế lực có thể tổ chức bất cứ lúc nào, nếu Lăng Khôi đã tàn sát ở khách sạn Dorsett thì cuộc họp ba thế lực cứ quyết định vào hôm nay luôn đi”.

Bạch Kim Thu mỉm cười: “Rất tốt”.

“Tôi đi thay quần áo, sau đó đến đỉnh núi Tích Sơn tổ chức cuộc họp ba thế lực”, Diệp Vân Phong trở về phòng, thay áo choàng dài, còn Bạch Kim Thu đội nón rộng vành, che khuôn mặt.

“Ông Diệp, ông thấy tôi thế nào, giống thuộc hạ của ông không?”, Bạch Kim Thu nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Diệp Vân Phong cười đáp: “Giống, giống lắm”.

Bạch Kim Thu nói: “Vậy thì đi thôi”.

“Được, bây giờ đến đỉnh núi Tích Sơn. Hôm nay là lúc quần hùng chỉ trích Lăng Khôi, vị trí Trung Hải Vương của cậu ta cũng sắp chấm dứt rồi!”, trong con ngươi của Diệp Vân Phong, lộ ra nỗi căm hận sâu sắc.

Dựa theo kế hoạch, sau hôm nay Lăng Khôi sẽ bị vô số người chỉ trích đối nghịch, nhường lại vị trí Trung Hải Vương là chuyện chắc chắn, ngoài ra còn phải chết.

Mà bản thân Diệp Vân Phong sẽ lại một lần nữa ngồi lên vị trí Trung Hải Vương.

Hơn nữa từ nay về sau, cũng không còn ai có thể uy hiếp vị trí bá chủ của Diệp Vân Phong.

Lăng Khôi, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện