Chiến Thần Phục Thù

Chương 332


trước sau

Cung Tường lắc đầu, nói một cách chắc chắn: "Không có tác dụng đâu. Lam Ngạo Thiên cũng chỉ có thể dương oai diễu võ ở trước mặt giới võ thuật Trung Hải của chúng ta thôi, ở bên Càn Châu, Giang Bắc thì Lam Ngạo Thiên cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới”.

Hả!

Cung Lạc Hà không nhịn được mà rùng mình: "Càn Châu Giang Bắc đáng sợ như vậy sao?"

Bắc Đường Mặc nói: "Hai mươi năm trước, trước khi Lam Ngạo Thiên tung hoành ở Trung Hải đã từng để ý tới Càn Châu, Giang Bắc, kết quả còn chưa vào được nhà họ Bạch được đã bị một thanh niên trẻ của nhà người ta đánh tới nôn ra máu ngay tại cổng. Trong lúc tuyệt vọng Lam Ngạo Thiên mới quay đầu lại đối phó với giới võ thuật Trung Hải”.

Cung Lạc Hà hoàn toàn kinh ngạc.

Cô ta sống ở Trung Hải hơn hai mươi năm, cho rằng giới võ thuật Trung Hải đã đủ lớn mạnh rồi, hoàn toàn không ngờ tới, Càn Châu Giang Bắc còn đáng sợ như vậy!

"Nếu Càn Châu Giang Bắc mạnh như vậy thì chúng ta xong đời rồi”, Cung Lạc Hà mất hết hy vọng.

Bắc Đường Mặc nói: "Vậy chúng ta cứ để thua như vậy sao? Nếu như chúng ta...”

Cung Tường lắc đầu: "Không có nếu như, Tứ Phương Quán chúng ta đã trói buộc cùng một chỗ với Lăng Khôi rồi. Nếu lần này Lăng Khôi không chống đỡ được thì chúng ta cũng sẽ bị tiêu diệt theo”.

Cung Lạc Hà cắn răng nói: "Vậy chúng ta không tham gia cuộc họp ba thế lực nữa, không để cho cuộc họp được diễn ra là được rồi phải không ạ?"

Cung Tường lắc đầu: "Vậy cũng không được. Bây giờ Lăng Khôi đã xuống đao giết người, sự việc vô cùng nghiêm trọng rồi, nếu chúng ta không tham gia sẽ bị người ta chỉ trích, dị nghị”.

Cung Lạc Hà đáp: "Dị nghị thì dị nghị, chỉ cần ngăn cản cuộc họp ba thế lực thì bọn họ không thể chĩa mũi nhọn vào Lăng Khôi được nữa”.

Cung Tường lắc đầu: "Đối với Lăng Khôi mà nói, cậu ấy cần một Tứ Phương Quán có uy tín, có quyền lên tiếng hơn. Nếu chúng ta tự đẩy bản thân vào con đường bị dư luận chỉ trích thì sẽ chẳng thể làm được gì cho Lăng Khôi nữa”.

Nói xong Cung Tường liền quyết định: "Cứ tham gia cuộc họp ba thế lực như thường. Ngoài ra, Lạc Hà, con lập tức đi thông báo cho Lăng Khôi, nói rõ tình hình với cậu ấy, hơn nữa chuyển tới cậu ấy một câu: Bố sẽ cố hết sức kéo dài thời gian”.

Sơn trang Vọng Giang, quận Vọng Giang.

Đây là vị trí đắc địa nhất quận Vọng Giang, cũng chính là sơn trang cao cấp nhất.

Nơi đây tượng trưng cho quyền lực tối cao của quận Vọng Giang.

Người của cả quận Vọng Giang, bất kể là tranh đoạt của xã hội trần tục hay là mâu thuẫn trong giới võ thuật giang hồ đều tới sơn trang Vọng Giang này để giải quyết.

Bình thường Cửu gia ở trong sơn trang này, nắm rõ mọi chuyện của quận Vọng Giang.

Cửu gia dám chủ động lên kế hoạch khiến cho bảy mươi ngàn người nhiễm bệnh, thì có thể tưởng tượng thủ đoạn điên cuồng tới mức nào?

Người như Cửu gia chắc chắn không phải loại tốt đẹp gì.

Cửu gia đã như vậy rồi thì người nhà của ông ta sẽ thế nào?

Càng độc ác hơn!

Bố và con trai của Cửu gia còn nham hiểm thâm độc hơn nhiều so với ông ta.

Bố của Cửu gia có thế lực rất lớn, được người ta gọi với cái tên Tam Thái gia.

Tam Thái gia đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng cơ thể khỏe mạnh, bên cạnh có vô số người đẹp, trong đó vợ cả là con gái cưng của một gia tộc giàu có ở Càn Châu, Giang Bắc - bà cụ Trương.

Chị dâu của bà cụ Trương chính là người nhà họ Bạch ở Giang Bắc.

Cửu gia là con trai duy nhất của Tam Thái gia và bà cụ Trương, vì vậy Tam Thái gia vô cùng nuông chiều đứa con trai này. Bình thường cho dù Cửu gia làm trò gì ở bên ngoài thì Tam Thái gia đều bao che bảo vệ.

Ví dụ như lần này Cửu gia đã gây ra chuyện lớn như vậy ở quận Vọng Giang nhưng Tam Thái gia cũng không nói gì.

Nhưng trong mắt của Tam Thái gia và bà cụ Trương, Cửu gia là đứa con ăn chơi trác táng, không chút thành tích, làm mất thể diện gia tộc.

Có điều, bởi vì nuông chiều nên tất cả khuyết điểm đều được lấp liếm cho qua.

Con trai của Cửu gia, được người ta gọi là Cậu cả.

Cậu cả cũng là con trai một của Cửu gia, mặc dù Cửu gia là một tên ăn chơi trác táng, không có thành tựu gì, nhưng Cậu cả lại là một nhân vật rất đáng gờm.

Bởi vì là đứa cháu trai duy nhất của bà cụ Trương nên từ nhỏ đã vô cùng được chiều chuộng, được gửi đến nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc tu luyện võ thuật. Cậu cả cũng không chịu thua kém, tuổi trẻ tài cao, trở thành nhân tài được trọng dụng của nhà họ Bạch, xếp trong top mười của thế hệ thanh niên, làm rạng rỡ tổ tông, dòng tộc.

Nói ra, Cậu cả có tiền đồ hơn nhiều so với bố hắn là Cửu gia.

Tin tức Cửu gia bị giết ở khách sạn Dorsett nhanh chóng được truyền tới tai của Tam Thái gia và Cậu cả.

Sơn trang Vọng Giang lúc này
thấp thoáng bóng người, vô số người, xe đều đồng loạt chạy tới.

Cái chết của Cửu gia khiến cho cả sơn trang Vọng Giang rất hoang mang.

"Con trai à, con thật đáng thương. Còn trẻ như vậy đã về trời. Thật đúng là chữ tài liền với chữ tai một vần”, Tam Thái gia lớn tiếng khóc lóc trong phòng đọc sách.

"Ông đừng khóc nữa. Bây giờ phải nghĩ cách bắt được hung thủ, băm vằm hắn thành trăm mảnh”, bà cụ Trương chống gậy tới phòng sách, cầm gậy đập mạnh vào bàn: "Đi báo thù cho con trai!"

Tam Thái gia nói: "Bên ngoài nhiều người đang nhìn vào như vậy, tôi cũng phải ra vẻ khóc lóc một chút. Nếu không người khác lại nói người làm bố là tôi đây lòng dạ sắt đá. Bà vội cái gì chứ”.

Bà cụ Trương thúc giục: "Vậy thì khóc nhanh lên, khóc xong rồi thì cùng tôi đi trả thù”.

"Hu hu hu, con trai ơi!"

Tam Thái gia lại khóc thêm một hồi, bên ngoài cũng chỉ nghe thấy tiếng khóc.

Có vài ông lớn tiến vào an ủi Tam Thái gia: "Tam Thái gia ông phải giữ gìn sức khỏe”.

"Đúng vậy, ông là trụ cột của Vọng Giang chúng ta, ông không thể xảy ra chuyện được”.

"Tam Thái gia, xin nén bi thương”.

“...”

Rất nhiều người có tên tuổi lần lượt tiến vào an ủi Tam Thái gia.

Cuối cùng bà cụ Trương tỏ ý, Tam Thái gia đã khóc cạn nước mắt, cơ thể mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi, đóng cửa và từ chối tiếp khách.

Vừa đóng cửa lại, vẻ mặt của Tam Thái gia bỗng sa sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Cậu cả đã về chưa?"

"Ông nội, cháu đã về đây rồi”.

Một người thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc đồ trắng từ bên ngoài bước vào.

Người cao mét tám, đĩnh đạc anh tuấn, phong thái hiên ngang, đôi lông mày hơi vểnh lên giống như hai lưỡi đao sắc bén.

Hắn là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Bạch ở Càn Châu Giang Bắc.

Cậu cả thuật lại chi tiết chuyện của Cửu gia một lần.

Tam Thái gia quay lại ghế ngồi, lớn giọng nói: "Lăng Khôi đáng chết, có gan dám giết con trai ông, tên này coi trời bằng vung sao. Cậu ta cho rằng bản thân là Trung Hải Vương thì muốn làm gì thì làm hả?"

Cậu cả nói: "Ông nội, việc này không cần lo. Cái chết của bố cháu đã kéo tấm màn cho sự diệt vong của Lăng Khôi. Tứ đương gia của nhà họ Bạch là Bạch Kim Thu đã tới Trung Hải, liên hợp với Diệp Vân Phong đang cùng bện sợi dây thắt cổ cuối cùng cho Lăng Khôi. Bây giờ kế hoạch đã được khởi động. Lăng Khôi nhất định phải chết”.

Tam Thái gia nói: "Con trai của tôi nhất định không thể chết uổng được”.

Cậu cả nói: "Từ giây phút Lăng Khôi xuống đao giết người ở khách sạn Dorsett đã ấn định sự diệt vong của hắn. Ngoài ra lữ đoàn hộ vệ Trung Hải của Lăng Khôi đã tiến vào quận Vọng Giang, phong tỏa bốn phía thị trấn Tào Dương, tiến hành bắt người dân, rõ ràng còn muốn tiếp tục giết người. Việc này chỉ càng làm cái chết của hắn tới nhanh hơn”.

"Tiếp theo, chỉ cần chúng ta phù trợ Tứ đương gia và Diệp Vân Phong lên ngôi, như vậy chúng ta sẽ trở thành gia tộc hàng đầu của Trung Hải. Cái chết của bố đổi lại sự huy hoàng của gia đình chúng ta, bố chết rất đáng”, lúc thốt ra câu này, Cậu cả không đỏ mặt cũng không thở dốc.

"Cháu còn một nhiệm vụ cuối cùng là theo dõi Lăng Khôi, chờ khi Lăng Khôi xuống đao giết người hàng loạt ở thị trấn Tào Dương. Một khi hắn ra tay cháu sẽ ngay lập tức báo cáo cho Tứ đương gia. Bọn họ sẽ triệu tập cuộc họp ba thế lực, trong cuộc họp sẽ trực tiếp hủy bỏ chức vị Trung Hải Vương của Lăng Khôi”.

Cậu cả càng lúc càng hưng phấn, hoàn toàn không cảm thấy đau buồn vì cái chết của Cửu gia.

Bà cụ Trương nói: "Vậy còn chờ gì nữa. Nhanh đi theo dõi Lăng Khôi đi. Bà muốn tận mắt xem cậu ta chết thế nào”.

Cậu cả nói: "Bây giờ cháu sẽ tới thị trấn Tào Dương”.

Bà cụ Trương đáp: "Bà cũng đi”.

"Vậy ông cũng đi. Thời khắc kích động lòng người như vậy, sao ông lại có thể vắng mặt được chứ”, Tam Thái gia chống gậy, lớn tiếng đòi đi cùng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện