Trên miếng gỗ điêu khắc sống động xuất hiện một tòa tháp, bên dưới tòa tháp còn có vô số dòng người, sông nước.
Với công nghệ khắc vi mô đỉnh cao, thể hiện một phác họa về con người, sông nước và biển cả.
Điêu khắc tượng gỗ, chân trời ngay trước mắt, nhân gian gói gọn trong ba tấc!
Mà trên đỉnh tòa tháp, có một người đứng đó, tầm nhìn hướng về phía chân trời!
Không gian lặng ngắt như tờ.
Một lúc sau, Lý Lưu Tô mới mở miệng: “Một Mình Trên Lầu Tây, hướng về chân trời.
Chỉ có thể là đại sư Cổ Dương mới có thể làm cho sự tinh túy và tinh tế của câu nói này được thể hiện một cách sống động trên tác phẩm điêu khắc.
Đây là tác phẩm “Một Mình Trên Lầu Tây” cuối cùng của đại sư Cổ Dương.
Nửa năm trước ra mắt với giá trên trời là chín mươi triệu tệ mà không ít các nhà giàu có muốn mua cũng không được.
Bố tôi từng nói với những người trong giới chơi đồ cổ, ông ấy bằng lòng bỏ ra hai trăm triệu tệ để mua “Một Mình Trên Lầu Tây” này, vậy mà vẫn không mua được”.
Lặng im!
Không gian yên lặng như tờ!
Lý Lưu Tô là bà trùm đẳng cấp trong giới chơi đồ cổ, vậy nên lời nói không thể sai được, hơn nữa những gì được thể hiện trên cái tháp điêu khắc này cũng đủ khiến người ta phải kinh ngạc, ngay cả người bình thường cũng nhìn ra được tháp điêu khắc này là một tác phẩm cấp sử thi.
Loại cảm giác này, giống như một người lần đầu nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành, lần đầu nhìn thấy Tử Cấm Thành, nhìn thấy vườn cây cảnh Tô Châu.
Tuyệt đối không thể là đồ giả.
Lý Mặc ra giá hai trăm triệu tệ, mà vẫn không mua được sao?
Đây là món quà Lăng Khôi tặng ư?
Tô Thần thấy miệng lưỡi khô khốc, trời đất quay cuồng: “Cô Lưu Tô, có phải cô nhầm rồi không? Lăng Khôi chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi, bình thường mỗi tháng đều phải dựa vào hai nghìn tệ mà em Hân bố thí để sống qua ngày, sao có thể có được món quà như này chứ?”
Lý Mặc sớm đã yêu thích tòa tháp điêu khắc này: “Nếu mọi người cho rằng món này là giả, vậy thì bây giờ tôi có thể trả giá hai trăm triệu để mua nó”.
Ầm ầm!
Tô Thần như bị mắc xương cá trong cổ họng, biểu cảm không thể kinh ngạc hơn được nữa.
Bà cụ Tô muốn Tô Thần lấy lại món quà, nhưng lại cảm thấy e ngại.
Lúc này, ngoài cửa lại lần nữa vang lên giọng nói vang dội: “Hồ Diệu Huy đến từ gia tộc Hồ Thị, nhận lời mời của cậu Lăng đến đây chúc thọ, kính tặng Ngọc Thạch San Hô”.
Hai vệ sĩ bưng Ngọc Thạch San Hô cao khoảng một mét đi vào trong.
Vừa nãy Tô Mộng Như tặng một chiếc vòng ngọc đã có trị giá vài triệu tệ, mà giờ cái ngọc san hô này to hơn vòng tay kia bao nhiêu lần, vậy phải có giá trị bao tiền đây?
Mọi người nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Bà cụ Tô một lần nữa đứng dậy ra nghênh đón: “Rất vui mừng vì có sự xuất hiện của ông, mau mau mời ngồi”.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hồ Diệu Huy chẳng thèm để ý tới bà cụ Tô đang nhiệt tình niềm nở, mà hàn huyên với Lý Mặc vài câu, sau đó hỏi: “Tôi nhận được lời mời của cậu Lăng để đây chúc thọ.
Không biết vị nào là cậu Lăng?”
Lý Mặc lúng túng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
Hồ Diệu Huy cạn lời.
Lúc này, cuối cùng đám người nhà họ Tô cũng chú ý đến cậu Lăng mà bọn họ nhắc tới.
Cậu Lăng là ai thế?
Đúng lúc đó, ngoài cửa lại có âm thanh vọng vào.
“Hàn Thiên Hào của tập đoàn Hàn Thị được cậu Lăng mời đến chúc thọ.
Đặc biệt tặng mười triệu tiền mặt”.
Hàn Thiên Hào bước từng bước lớn đi vào, không đợi bà cụ Tô lên tiếng hoan nghênh, mà đến ngồi thẳng cạnh Hồ Diệu Huy: “Anh Hồ, anh Lý, xin hỏi cậu Lăng là vị nào?”
Hai người họ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Lúc này mọi người đều hoang mang.
Lúc bắt đầu mọi người đều cho rằng bọ họ đến đây vì bà cụ Tô, hóa ra không phải vậy, mà là do cậu Lăng mời họ đến.
“Phó hội trưởng Công đoàn Trung Hải - Tề Hành được cậu Lăng mời đến chúc thọ, gửi tặng món quà ba mươi triệu tiền mặt”.
Tề Hành tiến vào với sắc mặt