Lăng Khôi vẫn ở lối vào hành lang, chốc chốc lại ghé tai vào khung cửa lắng nghe tiếng động trong phòng.
Tô Duệ Hân phải chịu hai sự đả kích cùng một lúc, Lăng Khôi sợ rằng cô nghĩ không thông sẽ làm ra chuyện dại dột.
May mà trong phòng thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nức nở của Duệ Hân, cho thấy tâm trạng cô vẫn còn ổn định.
Lăng Khôi lấy ra một bao thuốc và châm một điếu, những cảnh tượng trong quá khứ lại hiện lên trong đầu anh.
"Mười tám năm trước, mình chẳng qua chỉ là một kẻ ăn xin trên đường phố. Ông cụ nhà họ Tô đã nhận nuôi mình, dạy mình biết đọc biết viết, cho đi học rồi nhập ngũ. Sau đó mới có việc mình chinh chiến mười năm, trăm trận trăm thắng và được làm thủ lĩnh. Trước lúc qua đời, ông cụ Tô đã để lại một bức di thư gửi gắm Tô Duệ Hân cho mình. Lúc mình quay trở về thì ông cụ Tô đã không còn nữa, nhưng những gì cụ đã dặn dò thì mình không bao giờ dám quên dù chỉ một giây. Mình sẽ nâng niu cô ấy, mãi mãi không bao giờ buông tay”.
Lăng Khôi chắp hai tay sau lưng nhìn xa xăm, đám đông bên ngoài cửa sổ đang rất náo nhiệt.
"Ba năm trước, mình bị người ta hãm hại, thất bại ở núi Tuyết Long. Chỉ trong một đêm, một Hiêu Vương đã biến thành tên giặc của đất nước, bị đuổi giết đến tận bờ sông Vọng Cổ, bất đắc dĩ phải nhảy vực để mong có cơ hội sống sót. Chính Tô Duệ Hân vừa lúc đi ngang qua đã cứu mình đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, đưa đến bệnh viện Bình An để cứu chữa. Ân oán luân hồi, kiếp này Lăng Khôi đã nợ nhà họ Tô, cả đời cũng không trả hết được. Có lẽ đây chính là duyên nợ kiếp trước”.
Tô Duệ Hân muốn ly hôn, Lăng Khôi làm sao có thể đồng ý?
"Cô gái ngốc, phúc phần của em vẫn chưa đến đâu, anh còn phải chăm sóc em cho tử tế nữa mà”.
Khoảng nửa giờ sau, điện thoại của Lăng Khôi đổ chuông. Sau khi kết nối, giọng của Huyết Vũ từ bên trong truyền ra: "Tôi đã điều tra rõ ràng rồi, tất cả chuyện này đều do một tay Tô Ba lên kế hoạch. Hắn là phó tổng giám đốc bệnh viện Bình An, cũng là anh họ của chị dâu Tô Duệ Hân. Sau khi chị dâu bị bãi chức, hắn có thể nhân cơ hội thăng lên chức tổng giám đốc".
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lăng Khôi: "Bây giờ hắn đang ở đâu?”
"Hắn đang tổ chức tiệc rượu trong nhà hàng Á Vận để ăn mừng việc mình được thăng chức".
"Thu xếp đi, tôi phải đích thân ra mặt".
Đồng tử của Lăng Khôi co rút lại, vợ mình thì đang khóc trong tuyệt vọng ở đây, còn tên đó thì lại bày tiệc rượu ăn mừng chiến thắng?
Tại nhà hàng Á Vận, thị trấn Đồng Lăng, tỉnh Ngô Giang, thành phố Trung Hải.
Đây là một thị trấn kinh tế thịnh vượng, bệnh viện Bình An cũng nằm ở thị trấn Đồng Lăng. Nhà hàng Á Vận là nhà hàng hàng đầu ở thị trấn Đồng Lăng.
Phòng VIP số hai tại nhà hàng.
"Chúc mừng phó tổng giám đốc Tô được thăng chức làm tổng giám đốc của bệnh viện Bình An! Tổng giám đốc Tô thật hào phóng, trực tiếp mời chúng tôi đến phòng VIP số hai của nhà hàng Á Vận dùng bữa”.
"Tổng giám đốc Tô là anh họ của Tô Duệ Hân, nhưng trước giờ vẫn chỉ luôn giữ chức vụ phó tổng giám đốc bệnh viện Bình An, bị đứa con gái ngoài giá thú của nhà họ Tô lấn át? Điều này thật quá bất công. Vị trí tổng giám đốc lẽ ra phải dành cho tổng giám đốc Tô là anh ngồi mới phải”.
"Cho dù Tô Duệ Hân vận hành bệnh viện Bình An có tốt thì đã làm sao? Không phải vẫn vì một chút sai sót mà bị đuổi cổ khỏi công ty hay sao? Suy cho cùng, bà cụ Tô vẫn ghét cô ta”.
Một đám người như đám chó lũ lượt nịnh hót Tô Ba – người đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc mới.
Tô Ba mặc vest trắng cũng có chút khí chất, hắn nói với vẻ đầy phong độ: "Lần này tôi được thăng chức cũng nhờ sự đóng góp không nhỏ của anh em phóng viên. Mọi người có thể gọi rượu tùy thích. Tối nay tôi sẽ bao hết. Sau này mọi người có cần giúp gì cứ việc nói với tôi. Trong thị trấn Đồng Lăng này, không có chuyện gì mà Tô Ba tôi không giải quyết được”.
Mọi người lại ra sức tâng bốc.
Sau ba vòng rượu, mọi người uống cũng đã ngà ngà say, Tô Ba vỗ bàn nói: "Phục vụ đâu, thanh toán tiền!”
Quản lý Lâm mặc đồ đồng phục bước vào: "Tổng giám đốc Tô, lần này anh tiêu tổng cộng tám triệu tệ. Xin