Câu nói của cô ấy cứ như tiếng trống vang dội làm hiện trường bùng nổ.
Sắc mặt Tô Thần trắng bệch, hai chân run rẩy.
Giang Nhược Ly nói tiếp: “Trong mắt anh Lăng, nhà họ Tô cũng chẳng bằng con sâu con kiến”
Cuối cùng Tô Thần cũng không có can đảm nhìn thẳng vào Giang Nhược Ly, hắn cúi người xuống: “Xin lỗi thư ký Giang!”
“Hừ!”
Giang Nhược Ly lạnh lùng hừ một tiếng rồi quay sang nhìn Lý Văn: “Còn Lý Văn ông nữa, ở trước mặt Công đoàn Trung Hải, ông chẳng có chút trọng lượng nào, lẽ nào trong lòng ông không biết rõ sao? Bệnh viện Công đoàn Trung Hải giúp đỡ mà ông cũng dám tùy ý làm càn à?”
Bụp!
Lý Văn quỳ xuống nói: “Lý Văn nói năng xằng bậy, thư ký Giang rộng lượng tha thứ, tôi sẽ lập tức đăng bài viết nói sự thật, giải quyết chuyện náo loạn ở bệnh viện!”
Giang Nhược Ly lắc đầu: “Ông nói xin lỗi với tôi cũng vô dụng, đi đến nói trực tiếp với anh Lăng đi”
Một chiếc Bentley chầm chậm chạy đến dừng lại trước mặt mọi người.
Giang Nhược Ly đi đến cửa sau của xe cúi người nói: “Anh Lăng, anh đến rồi”
***************
Sự việc xảy ra tại bệnh viện Bình An khiến bà cụ Tô rất xúc động.
Sau khi nghe Tô Thần báo cáo, bà Cụ Tô không khỏi đầy vẻ khó chịu: "Cậu Lăng đích thân ra mặt để giúp đỡ cho Duệ Hân ư? Còn chỉ định bệnh viện Bình An là cơ sở y tế của Công đoàn Trung Hải sao? Cậu Lăng còn muốn tự mình đến bệnh viện Bình An khám bệnh?”
Tô Thần nghiến răng tỏ vẻ không vui: "Đúng vậy, cháu đã tai nghe mắt thấy.
Đôi cánh của em Hân giờ càng ngày càng cứng hơn rồi, có cậu Lăng chống lưng, ngay cả nhà họ Tô chúng ta cũng không làm gì được em ấy nữa rồi.
Bà nội, nếu cứ tiếp tục để mặc Duệ Hân phát triển tiếp như vậy, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với nhà họ Tô chúng ta mất.
Bà cụ Tô là người có hiểu biết, bà ta bình tĩnh nói: "Cũng chưa đến mức như vậy.
Nhà họ Tô chúng ta đã đứng vững ở thành phố Trung Hải mấy chục năm rồi.
Doanh thu hàng năm hơn một tỷ tệ, đã hình thành nên chuỗi ngành dược phẩm hoàn chỉnh.
Ngoài nhà họ Hàn ra, tập đoàn dược phẩm ở thành phố Trung Hải có thể sánh ngang hàng với chúng ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một bệnh viện Bình An cỏn con, chỉ là thứ rác rưởi loại B mà thôi.
Cho dù bệnh viện đó có lớn mạnh gấp hàng trăm lần cũng không phải đối thủ của nhà họ Tô chúng ta”
Nghe vậy, Tô Thần thở phào nhẹ nhõm.
Bà cụ Tô nói