Lăng Khôi cũng hiểu rằng là một người đàn ông, không bao giờ có thể lý luận với phụ nữ, bởi vì logic của phụ nữ rất kỳ lạ và lý do còn nhiều hơn đàn ông.
Khi kết thúc cuộc nói chuyện, ngay cả ông trời cũng không thể phán xét được.
Có vô số cặp đôi đã chia tay vì cứ nói đạo lý với nhau.
Sau khi suy nghĩ, Lăng Khôi đã thay đổi cách nói của mình: "Không phải là anh không muốn quay lại, mà anh cảm thấy giờ vẫn chưa phải lúc”
Tô Duệ Hân chợt bốc hỏa, đã cho anh thể diện rồi mà còn không thèm à?
Tô Duệ Hân lạnh lùng nói: "Vậy anh cảm thấy lúc nào mới được?”
Lăng Khôi nói: "Chờ anh giành chức vô địch, rạng danh trở về, mang lại cho em sự vinh quang suốt đời”
Tô Duệ Hân gần như muốn bật cười, nhưng trong lòng cũng hơi cảm động, cô thản nhiên nói: “Giọng điệu cũng lớn gớm nhỉ.
Được thôi, vậy tôi chờ tới ngày đó”
Hai người trò chuyện một lúc, và Lăng Khôi đứng dậy rời đi.
Tô Duệ Hân đột nhiên nói: "Tối mai tôi sẽ có một cuộc hội ngộ với bạn học.
Anh có muốn đi cùng không?”
Vừa dứt lời, Tô Duệ Hân lại cảm thấy hơi hối hận.
Trên thương trường cô rất quyết đoán cứng rắn, bản lĩnh mạnh mẽ.
Nhưng khi đối mặt với Lăng Khôi, cũng chẳng hiểu tại sao cứ luôn đưa ra những quyết định khiến mình phải hối hận.
Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân khẽ khịt mũi: "Không đi thì…”
“Anh đi!” Lăng Khôi vội nói.
Vừa rồi anh đã mất đi cơ hội để thể hiện, lần này Lăng Khôi đã khôn lanh hơn rồi.
“Ngày mai anh ăn mặc cho đàng hoàng chút, đừng làm tôi mất mặt quá, biết chưa hả?” Tô Duệ Hân đã rất để ý đến cảm nhận của Lăng Khôi rồi.
Cô không nói đừng làm cô mất mặt.
Mà nói là đừng có làm tôi mất mặt quá.
Nói cách khác, cô đã chấp nhận chuyện Lăng Khôi khiến cô phải mất mặt rồi.
Vẻ mặt Lăng Khôi không nói nên lời.
Sau nửa tháng tự tu dưỡng, vết thương của Lăng Khôi do trước đây cố tình lấy viên đạn ra vềcơ bản đã lành lại.
Sau khi trở về chỗ ở và hoàn thành lần thay thuốc cuối cùng, Lăng Khôi cảm thấy cơ thể mình đã hồi phục rất nhiều so với trước đây.
"Ba năm qua mình bị thương nặng cả bên trong lẫn bên ngoài, cơ thể vẫn luôn rất yếu ớt.
Lần này Huyết Vũ giúp mình lấy ra ba mươi bảy viên đạn, quả thực đã cải thiện rất nhiều” Lăng Khôi thay một bộ quần áo rộng rãi và đi bộ một mình đến hồ Bạch Túy.
Trước đó, mỗi ngày vào buổi sáng sớm và buổi đêm, Lăng Khôi có