Sảnh Thủy Nguyệt.
Đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy một khoảng sân rộng lớn với những căn chòi, những làn nước và hòn non bộ.
Phía trước hòn non bộ là một căn chòi xây dựng đứng trên mặt nước.
Hơn chục nam nữ đã ngồi sẵn ở đó.
Sự xuất hiện của Tô Duệ Hân khiến bầu không khí bỗng trở nên sôi nổi hơn.
Trước đây khi còn học trung học, Tô Duệ Hân không chỉ là hoa khôi của lớp mà còn là một trong những hoa khôi của trường cấp ba Khôn Sa, có vô số người theo đuổi.
Ngay cả Trần Côn, lớp trưởng lúc đó cũng là người theo đuổi cô.
Chỉ tiếc là Tô Duệ Hân chuyên tâm vào việc học và không đồng ý sự theo đuổi của bất kỳ ai.
"Đã bao nhiêu năm trôi qua, Duệ Hân càng ngày càng xinh đẹp.
Thật không hổ danh là hoa khôi lớp lúc trước của chúng ta”
"Hơn thế nữa, bệnh viện Bình An do Duệ Hân điều hành hiện đang rất nổi tiếng khắp thành phố Trung Hải, thậm chí đích thân tổng thư ký Công đoàn Trung Hải cũng đến dự lễ khai trương.
Tiền đồ phía trước vô cùng rộng mở đó!”
Mọi người đều tỏ ra ưu ái và chủ động bắt chuyện với cô.
Lúc này, một thanh niên ngồi ở vị trí chủ xị lên tiếng: "Duệ Hân vô cùng tài giỏi, tiền đồ rộng mở khiến người ta thấy đã siêu lòng.
Nào, ngồi cạnh ghế của mình này, chúng ta cùng nói chuyện vui vẻ với nhau nhé!”
Vừa dứt lời, một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh nam thanh niên đã chủ động đứng dậy nhường ghế cho cô.
Toàn bộ mọi người ở đó đều giật mình, nhiều người lộ rõ ánh mắt ghen tị.
"Có thể ngồi bên cạnh Trần Côn và nói chuyện thân thiết với anh ấy, thật đúng là diễm phúc to lớn!”
"Chỉ tiếc là bình thường lớp trưởng trầm tư ít nói, không hề tỏ thái độ gì cả.
Chúng ta muốn nịnh bợ lớp trưởng cũng không có cơ hội nữa là”
Trần Côn vốn là lớp trưởng của họ.
Anh ta hiện là con trai của Trần Bưu, một trong những tài phiệt hàng đầu ở thành phố Trung Hải, kế nghiệp thầy Trần Nguyên – người có sức ảnh hưởng rất lớn ở cả hai thế giới.
Có biết bao người muốn bám víu vào anh ta.
Đương nhiên Tô Duệ Hân cũng biết được sức nặng của Trần Côn, và càng biết mình không thể đắc tội với anh ta được nên lúc này cô rất ngượng ngùng.
Lúc này, Lăng Khôi chợt nắm lấy tay Tô Duệ Hân, tiện tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bà xã, mời ngồi!”
Giọng nói không lớn nhưng rất bình tĩnh.
Tô Duệ Hân cũng không biết tại sao câu nói này và cách Lăng Khôi nắm lấy bàn