Mấy chuyện Lăng Khôi nɠɵạı ŧìиɦ, trêu hoa ghẹo nguyệt là cái gai không cách nào nhổ đi được trong lòng Tô Duệ Hân.
Vốn dĩ gần đây ấn tượng của Tô Duệ Hân về Lăng Khôi đã có chút thay đổi, bây giờ Trần Côn tự dưng lại nhắc tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy ghét bỏ Lăng Khôi ghê gớm.
“Duệ Hân, nghe nói em vẫn muốn ly hôn nhưng tên cặn bã này nhất định không chịu.
Anh là người trong ngành, có rất nhiều cách khiến anh ta đồng ý, có cần anh giúp đỡ em không?” Trần Côn châm một điếu thuốc rồi nói với vẻ hào phóng.
Hạ Xuân Lợi lại bắt đầu nịnh bợ: “Duệ Hân, cậu từng là hoa khôi lớp chúng mình, lại có bối cảnh xuất thân tốt như thế.
Cái tên cặn bã Lăng Khôi này căn bản không xứng với cậu.
Chồng của cậu nhất định phải là một người ưu tú, ít nhất cũng phải có thân phận như anh Côn mới được.
Cậu muốn ly hôn thì cứ nói thẳng ra, anh Côn sẽ giúp cậu hết”
Ngay cả Trương Lộ cũng nói giúp Trần Côn: “Duệ Hân, mấy người lớp trưởng nói cũng không phải không có lý.
Lăng Khôi trước thì nɠɵạı ŧìиɦ, sau đó lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, liên tục phản bội cậu, gã đàn ông tồi tệ như thế nếu mà là chồng mình thì mình đã đánh anh ta chết từ lâu rồi.
Nếu như anh ta không chịu ly hôn thì để lớp trưởng xử lý thay cậu, lại còn đỡ bao nhiêu phiền phức nữa”
Tô Duệ Hân cau mày, trong lòng vô cùng phức tạp.
Đặc biệt sau khi Trần Côn và Trương Lộ nhắc đến chuyện Lăng Khôi nɠɵạı ŧìиɦ, điều đó giống như cái gai sắc nhọn mạnh mẽ đâm vào lòng cô.
Máu trong người Tô Duệ Hân như đổ dồn lên đỉnh đầu, khiến nó sưng tấy lên và làm cô cảm thấy chóng mặt.
“Mình đi nhà vệ sinh một lát” cô nói với giọng khàn khàn, nước mắt ngân ngấn chực rơi xuống, cô hoang mang đứng dậy rời đi.
Lăng Khôi đang định đi theo thì đột nhiên cô bước nhanh hơn, có ý tránh xa anh.
“Tên cặn bã, đều do anh mà ra, anh vẫn còn mặt mũi đi theo đến nhà vệ sinh nữ à?” Trương Lộ ném lại một câu rồi đi theo Tô Duệ Hân.
Trong lòng Lăng Khôi thầm thở dài, cuối cùng vẫn trở về chỗ ngồi, uống rượu một mình, tâm trạng áy náy không nói nên lời.
“Lăng Khôi, anh cũng thấy rồi đấy! Duệ Hân ở bên cạnh anh, trong lòng buồn tới mức độ nào… Anh căn bản không xứng với cô ấy.
Rời xa cô ấy đi, tôi cho anh một triệu tệ” Trần Côn rít một hơi thuốc, nhả ra một vòng khói: “Đây là số tiền mà cả đời này anh cũng không kiếm