Người ta vẫn nói rằng gia tộc càng lớn thì càng trọng nam khinh nữ.
Nhà họ Tô chính là một ví dụ điển hình.
Nhưng Trần Nguyên biết, Đường Thục Thanh là một ngoại lệ, cô ta thường ở bên cạnh ông cụ Đường, được ông cụ Đường coi trọng.
Hai người con trai của cụ Đường, ai nấu đều là rồng trong biển người, nhưng cũng không dám coi thường Đường Thục Thanh.
Đường Thục Thanh nói: “Anh Lăng là khách quý của nhà họ Đường chúng tôi, đương nhiên tôi phải tới rồi.
Hơn nữa chuyện phế bỏ Lưu Giang cũng có phần của tôi.
Ông muốn đòi lại sự công bằng cho đồ đệ của mình mà tôi không đến thì không hợp tình hợp lý”
Trần Nguyên sửng sốt, không ngờ Đường Thục Thanh cũng đã tham gia vào việc khiến Lưu Giang tàn phế.
Nhưng điều này cũng khiến cụ ta nhẹ nhõm hơn, chỉ một tên Lăng Khôi cỏn con làm sao có thể tiêu diệt được Lưu Giang?
Hóa ra là nhờ đến sự giúp đỡ của Đường Thục Thanh.
Xét cho cùng, tên Lăng Khôi này chẳng qua chỉ là một thứ rác rưởi cáo mượn oai hùm mà thôi.
Trần Nguyên nghiến răng và nói với vẻ không cam tâm: "Hắn đã đánh đệ tử Trương Khởi Lâm của tôi thành tàn phế, lại đánh tàn phế nốt đệ tử yêu Lưu Giang của tôi nên có mối hận ngút trời với boxing Trần Thị chúng tôi.
Cô Đường, cô chắc chắn là muốn che chở cho tên ngốc này chứ?”
Đường Thục Thanh bình tĩnh nói: "Chuyện mà ông nội giao phó, Thục Thanh không dám quên”
"Được rồi, thằng nhóc được lắm.
Hôm nay Đường Thục Thanh che chở cho cậu, tôi tạm tha cho cậu một mạng.
Nhưng cậu đừng tưởng rằng từ giờ trở đi đã có thể kê cao gối ngủ rồi.
Sẽ có một ngày tôi phải khiến cậu phải trả giá vì hành vi của mình.
Boxing Trần Thị chúng tôi là một trong những thành viên của Công hội quyền anh Trung Hải, tuyệt đối không phải loại con kiến thấp hèn như cậu có thể hϊếp đáp” Trần Nguyên dứt lời liền quay người định rời đi.
“Tôi bảo ông đi rồi sao?” Lăng Khôi lạnh lùng nói.
Trần Nguyên quay lại, tức giận nói: "Hôm nay tôi nể mặt cô Đường không tính toán với cậu, cậu còn muốn thế nào?”
"Nuôi mà không dạy là lỗi của người làm bố, dạy mà không nghiêm là lỗi của người làm thầy” Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Trước đây Lưu Giang đã từng lấy danh tiếng của ông để trấn áp tôi, lại còn dám có ý đồ đến vợ tôi, ông nghĩ mình cứ thế bỏ đi là xong sao?”
“Cậu muốn thế nào?” Trần Nguyên tức giận nhảy dựng lên.
Trong lòng thầm nghĩ rằng Lăng Khôi đang cậy thế Đường Thục Thanh để trấn