Tại thời điểm này.
Trong văn phòng của giám đốc ngân hàng Hạ Thành.
Vương Tuấn Phát tươi cười nhìn Giang Ngọc Hằng đã bắt đầu mất đi ý thức, dục vọng bên trong cũng không thể che giấu được nữa.
| "Cô Hằng, cô là người đẹp nổi tiếng ở Hạ Thành, trước giờ tôi vẫn luôn ngưỡng mộ cô, hôm nay có được cơ hội tốt như vậy, chúng ta phải biết nắm bắt lấy cơ hội gần gũi này”
Anh ta vừa nói vừa đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Ngọc Hằng, ngồi sáp xuống bên cạnh cô.
Giang Ngọc Hằng cực kỳ sợ hãi, lắc đầu nói: “Giám đốc Phát, chúng ta không hề thân thiết, làm ơn tránh xa tôi ra được không?”
Vương Tuấn Phát cười lạnh nói: “Đã đến giờ phút này rồi, cô còn giả bộ gì nữa? Dù sao rất nhanh nữa thôi cô cũng sẽ mất đi ý thức, dù có xảy ra chuyện gì đến lúc đó cô cũng sẽ quên hết, hôm nay tôi sẽ ngủ với cô.”
Giang Ngọc Hằng cắn răng nói: "Anh đừng đụng vào tôi, tôi đã gửi tin nhắn cho chồng tôi rồi, nếu anh dám đụng đến tôi, anh ấy nhất định sẽ không buông tha cho anh đầu”
Vương Tuấn Phát không ngờ Giang Ngọc Hằng đã gửi tin nhắn đi, lập tức tức giận nói: “Được lắm, Giang Ngọc Hằng cô rượu mời không uống uống rượu phạt, lại dám lén lút đi cầu cứu nữa, được thôi, đợi chồng cô đến đây rồi tôi sẽ xâm phạm cô trước mặt anh ta."
Giang Ngọc Hằng lúc này đã bắt đầu chóng mặt, nói một cách không rành mạch: “Anh thật không biết xấu hổ”
Vương Tuấn Phát ha hả cười lạnh nói: “Không biết xấu hổ? Không có người phụ nữ nào từng bị tôi chơi mà không nói tôi không biết xấu hổ cả”
Vương Tuấn Phát vừa nói vừa nắm lấy cánh tay của Giang Ngọc Hằng, vẻ mặt mang đầy sự kích động và điên cuồng, bắt đầu đè Giang Ngọc Hằng xuống ghế sô pha.
Giang Ngọc Hằng cực lực phản kháng, nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, sức lực của cô càng ngày càng yếu đi, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.
Đột nhiên, ngay khi Giang Ngọc Hằng rơi vào khoảng không của tuyệt vọng.
Cửa lớn văn phòng đột nhiên bị người dùng sức đá tung ra.
Tô Hoài Dương lạnh lùng bước vào trong, theo sau là Trần Vũ và một đám thuộc hạ mặc đồ đen của Long Môn.
Ai cũng hừng hực khí thế, lực lưỡng uy nghiêm.
“Vương Tuấn Phát đúng không, anh dám đụng vào người phụ nữ của Tô Hoài Dương tôi, hôm nay anh nhất định phải chết”
Khi Giang Ngọc Hằng nhìn thấy Tô Hoài Dương đến, trong lòng lập tức thả lỏng, cả người cũng hoàn toàn rơi vào hôn mê.
Khi Vương Tuấn Phát thấy chuyện tốt của mình bị quấy nhiễu, liền tức giận nói: “Các anh là ai, ai cho phép các anh xông vào đây?"
Mặc dù Vương Tuấn Phát biết Giang Ngọc Hằng có một người chồng phế vật, nhưng anh ta chưa từng được nhìn thấy anh.
Nhìn vẻ mặt đùng đùng sát khí của Tô Hoài Dương, Vương Tuấn Phát căn bản không hề liên tưởng được anh với con rể phế vật lại với nhau.
Tô Hoài Dương lạnh lùng nhìn Vương Tuấn Phát, lên tiếng nói: “Ra tay đi”.
Trần Vũ gật đầu, liền trực tiếp dẫn theo người xông lên.
Những đệ tử của Long Môn đều là cao thủ, càng không nói đến thủ lĩnh của các cao thủ này như Trần Vũ.
Chỉ cần một cú đấm, Vương Tuấn Phát đã ôm bụng, quỳ trên mặt đất với vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Tô Hoài Dương một chân đá ngã anh ta, lạnh lùng nói: “Ai cho anh cái lá gan này, dám đụng đến vợ của tôi”
Lúc này Vương Tuấn Phát mới nhận ra người này chính là Tô Hoài Dương, liền tức giận mắng: “Tôi cứ tưởng anh là thần thánh phương nào chứ, không ngờ anh lại là người chồng phế vật của Giang Ngọc Hằng, anh mau chóng cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lập tức cho người đánh chết anh”.
Tô Hoài Dương giận quá hóa cười, tên Vương Tuấn Phát này biết suy nghĩ không đấy, đã đến nước này rồi còn dám ngạo mạn ở trước mặt mình.
Anh liền trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Vương Tuấn Phát, trực tiếp đánh anh ta bay ngược ra ngoài.
Còn Trần Vũ và những