Tô Hoài Dương đem những trò hề của người nhà họ Giang và ba mẹ vợ thu hết vào mắt, không khỏi khoái trí mỉm cười.
Anh thầm nghĩ trong lòng những người của nhà họ Giang không hơn không kém đều là quỷ hút máu cả, khi không có tiền tài và quyền thế bọn họ chỉ biết chế nhạo đủ điều, khi có tiền tài và quyền thế rồi thì bọn họ mới đi nịnh bợ ton hót.
Loại người này căn bản không xứng làm thân thích của anh.
Bà cụ nhìn thấy Tô Hoài Dương im lặng không nói, con người đảo một vòng lại chuyển mục tiêu lên người Giang Ngọc Hằng và Thiên An.
“Ôi trời ơi, Ngọc Hằng con gái của cháu thật là đáng yêu, mau để bà nội ôm đi.
”
Giang Ngọc Hằng đưa mắt nhìn bà cụ, vô thức lùi lại về sau một bước, bảo vệ Thiên An ở phía sau.
“Bà nội, Thiên An sợ người lạ, hay là thôi đi”.
Sắc mặt Giang Ngọc Hằng lạnh nhạt, lúc trước khi mình sinh Thiên An, điều kiện kinh tế trong nhà vẫn luôn không tốt, cũng không thấy bà cụ cho một sự trợ giúp nào, đa phần đều thừa cơ đến thả đá xuống giếng.
Bà cụ nghe vậy nhất thời cũng có chút lúng túng, bèn nói: “Ôi trời Ngọc Hằng, những chuyện trước kia cứ để nó trôi qua đi, bây giờ bà nội cũng đã già rồi, e là cũng không sống được vài năm nữa”
Bà ta vừa nói vừa cố vắt ra vài giọt nước mắt.
Giang Ngọc Hằng không khỏi nói: “Bà nội, bà nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi”
Bà cụ vội vàng nói: “Ngọc Hằng, con có muốn làm gia chủ không?”
Giang Ngọc Hằng sửng sốt: “Gia chủ?”
Những người khác cũng sửng sốt.
Giang Minh Nguyên càng ghen tị đến đỏ cả mắt, lòng thầm nghĩ tình tiết phát triển tới đây hình như không đúng lắm, mình mới là cháu đích tôn của nhà họ Giang, vị trí gia chủ này nên giao cho anh ta mới phải.
Ngô Tâm lại lộ đầy vẻ kích động, tên rác rưởi Tô Hoài Dương này quá mức vô dụng, sau này cũng không thể trông chờ anh có thể làm nên trò trống gì, nhưng nếu bà cụ có thể giao vị trí gia chủ này cho con gái mình, vậy thế này cũng là quá hời đi.
Về phần