Sau khi đám người bà cụ nhà họ Giang rời khỏi nhà Tô Hoài Dương, liền trực tiếp lái xe đi thẳng tới nhà họ Vương.
Giang Minh Nguyên lái xe, Giang Trúc Nhi thì ngồi ở hàng ghế phụ.
Bà cụ ngồi ở hàng ghế sau, tâm trí mông lung suy nghĩ.
Hiện tại bà ta biết nhà họ Giang đang đi trên con đường nguy hiểm, một khi không cẩn thận chính là kết cục muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Khi nghĩ đến mình nhất thời mê muội mà lại đi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Vương, bà ta lại buồn bực đến hận không thể tự tát mặt mình.
Bà cụ càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được chửi rủa: “Cái tên phế vật Tô Hoài Dương này, thật đúng là yêu tinh hại người, kiếp trước tôi đã tạo nên nghiệp chướng gì mà nay mới phải rước về cái thằng cháu rể khốn nạn như vậy?
Giang Trúc Nhi ngồi ở hàng ghế phụ càng thêm tức giận mà lớn tiếng mắng: “Nếu không phải Tô Hoài Dương, bây giờ cháu đã được gả vào nhà họ Vương và trở thành mợ lớn của nhà họ Vương rồi, cả đời ngồi im hưởng vinh hoa phú quý.
Giang Minh Nguyên đang lái xe cũng tức giận nói: “Bà nội, Tô Hoài Dương giả vờ quá mức, hại chúng ta đắc tội với nhà họ Vương, về sau bà tuyệt đối đừng dễ dàng buông tha cho anh ta đấy”
Bà cụ lạnh lùng nói: “Đợi khi vấn đề của nhà họ Vương được giải quyết, bà