Bà ta vừa nói lại vừa cố tỏ ra tức giận nói: “Hôm nay ai sắp xếp chỗ ngồi này? Sao lại không biết điều thế này hả? Khiến cho cháu rể tôi giận đến như vậy, nếu cho tôi biết được là ai, nhất định sẽ đánh gãy chân rồi đuổi ra khỏi nhà họ Giang”
Sự uy hiếp được thể hiện rõ ràng trong lời nói.
Nhưng Tô Hoài Dương căn bản không để ý đến, anh tươi cười nhìn bà cụ nói: “Xem ra là cháu hiểu lầm bà nội rồi, nếu đã như vậy thì phiền bà nội tuyên bố đổi chỗ ngồi lại cho gia đình cháu với gia đình của bác lớn đi”
Sắc mặt của gia đình Giang Minh Nguyên vô cùng khó coi, trơ mắt nhìn chằm chằm vào bà cụ.
Gia đình bọn họ đã quen thói hư vinh, căn bản không muốn ngồi ở vị trí phía sau của gia đình Tô Hoài Dương, vắng vẻ không nói, ngay cả chút sinh khí cũng không có.
Bà cụ cắn răng trừng mắt nhìn gia đình Giang Minh Nguyên: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không nghe thấy lời của Hoài Dương nói sao? Mau đổi lại chỗ ngồi đi”
Gia đình Giang Minh Nguyên chỉ đành căm hận gật đầu, ngậm ngùi đi đến trước chỗ gia đình Giang Chí Lâm.
Ba của Giang Minh Nguyên, Giang Chí Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Giang Chí Lâm, các người hãy đợi đấy, chuyện này tôi nhớ rõ rồi”
Giang Chí Lâm và Ngô