Ông cụ Vương ôm hận ra tay, một bàn tay tát xuống khiến bà cụ Giang người ngã ngựa đổ, miệng đều bị tát lệch ra, máu chảy không ngớt.
Nhưng cho dù như vậy, bà cụ Giang cũng như trước không dám lỗ mãng, nhịn đau cười làm lành nói: "Ông thông gia, đây đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Tô Hoài Dương thật là Long Chủ!"
Ông cụ Vương bị tức nở nụ cười, một cước đá văng bà ta, nổi giận mắng:" Lời nói của nhà họ Giang các người! , một chữ cũng không thể tin, từ giờ trở đi, nhà họ Vương tôi và nhà họ Giang triệt để đoạn tuyệt tất cả liên hệ!"
Vương Tài cũng hung dữ nhìn Giang Trúc Nhi: "Cái gì hôn ước chó má, loại phụ nữ rác rưởi như cô xem như tôi đã nhìn thấy rõ ràng, cút con mẹ cô đi!"
Người nhà họ Vương đều phát điên rồi, bọn họ vừa nghĩ tới vừa rồi quỳ xuống trước Tô Hoài Dương, trong lòng đã vạn phần khuất nhục.
Vương Tài càng nhìn Tô Hoài Dương, mắt đỏ nói: "Còn mày nữa, tên vô dụng này, con mẹ nó chứ, hiện tại tao giết chết mày!"
Nói xong, Vương Tài đã muốn động thủ.
Nhưng lúc này, ông cụ Vương lại giận dữ mắng mỏ một tiếng: "Dừng lại cho tôi!"
Vương Tài quay đầu gian nan mà nói: "Ông nội, ông có ý gì?".
Ông cụ Vương hung dữ nói: "Còn ngại hôm nay không đủ mất mặt sao? Hô to gọi nhỏ còn thể thống gì, đi cùng ông trở lại nhà họ Vương đi"
Trong lòng ông cụ rất rõ ràng, người nhà họ Vương vừa mới quỳ xuống với Tô Hoài Dương trước mặt mọi người, đã khiến cho người cười đến rụng răng rồi, phần sỉ nhục này không có cách nào xóa đi được.
Nhưng nếu ở chỗ này động