Chiến Thần Thánh Y

Chương 1836


trước sau

Đồ Yên Nhi ra sân, đỡ Đồ Yên Như xuống nức nở nói: "Chị."  

"Phế vật!" Chúc Anh Hưng không dám làm gì với đệ tử Vạn Đạo TÔng, không thể làm gì khác đổ hết bực tức lên người Đồ Yên Như: "Ngay cả Phỉ Ngọc cũng không đánh thắng được, cô còn sống làm gì nữa!"  

Thân thể nhỏ nhắn của Đồ Yên Như run lên, trong đôi mắt xinh đẹp long lanh nước mắt, nắm chặt tay.  

Advertisement

Cô ta sắp chút nữa chết lại nhận được những lời này.  

"Chị à." Đồ Yên Nhi nắm lấy tay cô ta, thấp giọng nói: "Em nên bảo vệ chị."  

"Sao vậy? Các người còn muốn tôi ra tay với đôi chị em phế vật này sao?" Chúc Anh Hưng ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy khinh thường.  

Advertisement

"Tránh ra." Đồ Yên Nhi nhìn Chúc Anh Hưng, lạnh lùng nói.  

"Cô." Chúc Anh Hưng sửng sốt. Bà ta không ngờ một đệ tử hèn kém lại dám nói chuyện với bà ta như vậy.  

"Tông chủ, tôi muốn tham gia đấu võ với đội Nguyên Anh." Đồ Yên Nhi nói với Thượng Quan Phong.  

Thượng Quan Phong nhìn Đồ Yên Nhi thở dài nặng nề, gật đầu nói: "Đi đi."  

Đồ Yên Nhi sắp xếp cho chị gái xong, sau đó liếc nhìn Chúc Anh Hưng, nhìn chằm chằm trên sân đầu, ánh mắt nhìn về phía người của Vụ Vũ Môn nói: "Đến đi."  

"Đội Nguyên Anh, cô thành Nguyên Anh chưa, sao dám đến tham gia."  

Trong Vũ Vũ Môn, Phỉ Ngọc tung người bay lên, trong tay cầm một cây ba đinh đâm về phía Đồ Yên Nhi.  

Bàng.  

Đồ Yên Nhi vung tay áo, Phỉ Ngọc bị một một luồng khí to lớn, đập vào đoàn đội Vụ Vũ Môn. Máu tươi bắn tung tóe, lại bị trọng thương.  

"Còn ai muốn lên nữa?" Mặt Đồ Yên Nhi không biến sắc.  

"Cô gái nhỏ, cô lại dám dùng loại thủ đoạn tàn ác này?" Đoàn người của Vụ Vũ Môn ngây người, rồi sau đó một người đàn ông sắc mặt u ám tên lên võ đài đàu võ.  

"Là Tề Luân!"  

Đàn ông vừa lên đài, lập tức được nhân ra.  

Trong cuộc thi
của đại hộ thăng cấp, mặc dù không quy định về tuổi tác, nhưng mọi người cũng mặc định là cuộc đấu võ của các đệ tử. Mà cái này Tề Luân, lại là đệ tử đầu tiên của Vụ Vũ Môn, thiên phú không bằng Phỉ Ngọc, nhưng nhập môn sớm, cộng thêm trợ giúp từ đan dược, đã đột phá Nguyên Anh được mấy năm.  

"Mặc dù thực lực của Tề Luân không quá mạnh, nhưng ít ra đã vững trong cảnh giới này, đã ngưng kết Nhất Nguyên chi lực. Mà Đồ Yên Nhi mới đột phía trước đây, e rằng chưa đột phá đến Nhất Nguyên chi lực. Chút thực lực này còn dám ra sân đấu, không biết tự lượng sức mình." Chúc Anh Hưng hằm hằm nhìn trận đấu của của hai người, giọng nói cũng không hề giấu ý tứ.  

"Chúc Anh Hưng bà!" Thượng Quan Phong sắc mặt biến.  

Câu nói này của Chúc Anh Hưng vốn dĩ đã tiết lộ hết lai lịch của Đồ Yên Nhi cho đối phương.  

"Thì ra cô còn chưa ngưng kết được Nhất Nguyên chi lực."  

Tề Luân bật cười, cơ thể liền cử động, cười gằn nói: "Thật bất hạnh khi nói với cô rằng phát lực của tôi đã sớm đột phá Nhất Nguyên, đạt đến trình độ Nhị Nguyên. Vì chuyện hôm nay cô phải trả giá đắt."  

Đoàng.  

Tề Luân vừa dứt lời, chỉ thấy cơ thể Đồ Yên Nhi cử động.  

"Đến đâu nào. Tôi sẽ cho cô biết cách biệt của chúng ta." Tề Luân chợt quát.  

Bàn tay của hai người vừa chạm vào nhau, Tề Luân đã bay ngã ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe ra ngoài, trông có vẻ bị thương nặng hơn cả Phỉ Ngọc vừa nãy. 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện