Chiến Thần Thánh Y

Chương 2596


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ly Hoàng nói: “Sau khi ta đỡ đòn của Tô Minh Thao cho cậu ta, cậu ta đã đưa cái này cho ta.  

Bác sĩ Dược có một đại ân lớn đối với Vương triều Chu Tước của chúng ta."  

Ly Thanh Trần nắm lấy cánh Thánh linh hoa trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Dược tiên sinh, anh nhất định phải sống!"  

Trong núi Vạn Thần, Đường Tuấn và Khương Thuần đứng trên đỉnh núi Vạn Thần, nhìn lên bầu trời.  

Thật lâu sau, Đường Tuấn thở dài, không ngờ lại bị ép tới như vậy.  

Anh từ trong nhẫn không gian lấy ra thánh linh hoa, đưa cho Khương Thuần, nói: "Cái này cho cậu."  

Thánh linh hoa tổng cộng có chín cánh hoa, sau khi đưa cho Mộ Thanh và Ly Thanh Trần mỗi người một cánh, vẫn còn lại bảy cánh.  

Khương Tuần sửng sốt một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, hai tay có chút run cầm lấy thánh linh hoa, hít sâu một hơi.  

Anh ta tháo ba cánh thánh linh hoa đưa cho Đường Tuấn rồi nói: “Dựa theo lời hứa trước đây của chúng ta, chúng ta sẽ chia đều tháng linh hoa.  

Thánh linh hoa có chín cánh, anh đã đóng góp rất nhiều, lần này anh đã cứu mạng tôi nên chia làm năm cánh, ba cánh hoa này cộng với hai cánh anh lấy đi thì đúng là năm cánh.  

Anh có ý kiến không?"  

Đường Tuấn lắc đầu, lần phân chia này quả thực rất công bằng.  

Nhận lấy ba cánh hoa của thánh linh hoa, Đường Tuấn kích hoạt pháp lực của mình, cánh ho thánh linh jinh này hóa thành một luồng khí chảy vào trong lỗ mũi
của anh, rồi dung hợp với linh hồn của anh, tẩm bổ linh hồn của anh từng chút một.  

Trước khi Đường Tuấn có thể cảm nhận hết được sự ảo diệu của thánh linh hoa, toàn bộ ngọn núi Vạn Thần đột nhiên rung chuyển, không gian ngọn núi Vạn Thần bắt đầu sụp đổ, từng luồng chân khí từ trong hư không vỡ nát tuôn ra.  

"Hư không loạn lưu!"  

Sắc mặt Đường Tuấn đột nhiên thay đổi.  

Đường Tuấn và Khương Thuần đứng trên đỉnh núi Vạn Thần, ngẩng đầu nhìn lên hư không loạn lưu, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.  

Hư không loạn lưu giống như thủy triều màu xám, tiến đến nơi hai người đang đứng với tốc độ nhanh chóng.  

Dưới sức mạnh kinh thiên động địa này, không nói tới hai người bọn họ, ngay cả cảnh giới Thần Quân cũng sẽ bị trọng thương.  

Khương Thuần nắm chặt tay, trong nội tâm cảm thấy không cam lòng.  

Anh ta vừa mới biến thành sinh linh không lâu, thật sự phải kết thúc như thế này sao?  

Đường Tuấn nhìn hư không loạn lưu xám xịt, vẻ sợ hãi trên mặt biến mất, thay vào đó là một loại kiên quyết.  

Anh nhìn Khương Thuần, nghiêm nghị hỏi: "Cậu có tin tôi không?"  

Khương Thuần sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu.  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện