*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng Huyền Bạch lại không để ý chút nào, ngược lại anh ta rất hưởng thụ loại cảm giác được người khác sùng bái như thần linh nhưng lại không dám không tôn trọng.
Nếu như là lễ khai giảng trước kia, anh ta thậm chí còn lười đến.
Nhưng hôm nay anh ta cố ý tới sớm, chính là vì có thể để lại cho vị bác sĩ lớn kia một ấn tượng tốt.
Ánh mắt anh ta mang theo tia hừng hực, qua ngày hôm nay, vận mệnh của anh ta sẽ thay đổi.
"Anh Huyền Bạch."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một âm thanh có chút rụt rè.
Huyền Bạch vừa nghe giọng nói kia đã biết là ai, lông mày anh ta nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, mặt anh ta không chút thay đổi nhìn về phía người đang nói chuyện, hỏi: "Tâm Tâm, cô có việc gì sao?”
Đứng trước người anh chính là Hàn Tâm Tâm.
Chỉ là Hàn Tâm Tâm trước sau như một tự nhiên hào phóng, mang theo một chút khinh người lúc này lại biểu hiện có chút bất an.
Đối với tâm ý của Hàn Tâm Tâm, Huyền Bạch đương nhiên hiểu rất rõ, nhưng từ đầu đến cuối anh ta đều không để ở trong lòng.
Lý do rất đơn giản, anh ta cảm thấy Hàn Tâm Tâm bất luận là thân phận hay thiên phú của bác sĩ đều không xứng với mình.
Anh ta từng nói với Hàn Tâm Tâm những điều này, nhưng Hàn Tâm Tâm hoàn toàn không nghe.
"Anh Huyền Bạch, em."
Hàn Tâm Tâm càng nói càng trở nên khẩn trương, lời nói của cô ta có chút không rõ ràng.
Huyền Bạch nhíu mày một chút, trong lòng càng thêm phiền não, anh ta trực tiếp cắt ngang lời Hàn Tâm Tâm, nói: "Hàn Tâm Tâm, nếu cô muốn nói những lời đó, thì tôi khuyên cô đừng nói nữa.
Tốt nhất cô nên biết rõ thân phận cùng năng lực của mình, sau này chênh lệch của tôi và cô sẽ càng lúc càng lớn, hoàn toàn không có khả năng.”
Xung quanh còn có không ít sinh viên của trung tâm y tế, nhưng âm lượng nói chuyện của Huyền Bạch lại không có ý định hạ thấp, giống như là cố ý muốn cho những người khác biết.
Hàn Tâm Tâm đột nhiên cảm thấy có
vô số tầm mắt rơi vào trên người mình, giống như kim châm vậy, làm cho cô ta thậm chí không dám ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ cô ta chỉ tới chúc mừng Huyền Bạch thông qua kì kiểm tra giảng viên trung cấp, cũng sớm chúc mừng anh ta trở thành đệ tử của vị bác sĩ lớn kia, nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Huyền Bạch sẽ hiểu lầm, thậm chí không để ý đến cảm nhận của cô ta, trước mặt nhiều người như vậy nói ra loại lời này.
Nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Tâm Tâm giống như đứa trẻ cúi đầu nhận sai, trong lòng Huyền Bạch có loại khoái cảm từ trên cao nhìn xuống, tiếp tục dùng một loại ngữ khí nghiêm khắc nói: "Hàn Tâm Tâm, sau hôm nay chênh lệch của chúng ta sẽ càng lúc càng lớn, tôi sẽ được vị bác sĩ lớn kia nhận làm đệ tử, tiền đồ vô hạn.
Còn cô, có thể trở thành giảng viên trung cấp của trung tâm y tế đã tốt rồi.
Hàn Tâm Tâm, đừng mơ mộng ban ngày nữa, cho dù tầm nhìn của Huyền Bạch tôi có tệ đến đâu, cô cũng không lọt vào mắt tôi.”
"Ô ô ô."
Hàn Tâm Tâm cắn môi, bả vai cô ta run rẩy, nước mắt rơi trên mặt đất, nhưng cô ta lại cố nén không để cho mình khóc thành tiếng.
Có lẽ Huyền Bạch nói không sai, nhưng lại nói ra trước mặt nhiều người như vậy, sau này cô ta phải đối mặt với bạn bè cùng giảng viên của trung tâm y tế thế nào đây! Thậm chí bởi vì những lời này, nhà họ Hàn phía sau cô ta cũng sẽ phải chịu nhục nhã ê chề! Giờ phút này, Hàn Tâm Tâm không biết làm sao, thậm chí cô ta còn nghĩ đến cái chết.