*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi hai người mới vừa nói xong thì có tiếng bước chân vang lên. Một bóng người từ trong phong khách chậm rãi đi ra, người đó chính là Lý Quân Thành.
Hoàng Tâm: “Thầy.”
Thác Bạt Mạnh: “Bác sĩ Lý.”
Trên mặt hai người đều lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, không hổ là bác sĩ trong danh sách có tay nghề cao, nhanh như vậy đã có thể làm được rồi.
Hoàng Tâm cười nói: “Thầy tên không biết tự lượng sức mình đó đâu? Có phải đã bị thầy giết rồi không?”
Thác Bạt Mạnh chờ mong mà nhìn về phía Lý Quân Thành. Vẻ mặt Lý Quân Thành xấu hổ, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào. Tóm lại cũng không thể nói thẳng ông ta đánh không lại Đường Tuấn chủ động trở thành người hầu của anh ta, như vậy quá là mất mặt.
Ho nhẹ một tiếng, Lý Quân Thành nghiêm nghị nói: “Tôi và bác sĩ Đường quen biết muộn, trải qua quãng thời gian tiếp xúc ngắn vừa rồi tôi và bác sĩ Đường đã trở thành bạn bè.”
“Cái gì!” Hoàng Tâm và Thác Bạt Mạnh gần như cùng nhau thất thanh, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không. Vừa rồi đằng đằng sát khí, chỉ chớp mắt một cái đã biến thành bạn tốt, tốc độ thay đổi này có chút quá nhanh.
Lý Quân Thành mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, các người phải đối đãi với bác sĩ Đường giống như đối với tôi, thậm chí phải tôn kính anh ta hơn, đã nghe rõ chưa?”
Thác Bạt Mạnh và Hoàng Tâm đờ đẫn, đặc biệt là trong mắt Thác Bạt Mạnh bỗng nhiên bộc phát ra lửa giận hừng hực nói: “Bác sĩ Lý, ông có nhầm không?”
Ánh mắt Lý Quân Thành ngưng lại, trầm giọng nói: “Thác Bạt Mạnh, nếu ông không muốn nhà Thác Bạt diệt vong thì tốt nhất nên câm miệng Lại.”
Ông ta nhìn Thác Bạt Mạnh, cảnh cáo nói: “Lai lịch của bác sĩ Đường đừng nói là nhà Thác Bạt các người mà cho dù là tôi cũng không dám tìm hiểu sâu. Bây giờ ông đã hiểu chưa?”
Tuy rằng Đường Tuấn thừa nhận anh không phải người của nhà họ Đường gia người nhưng Lý Quân Thành lại không bởi vậy coi khinh anh. Tu vi Hóa Thần Cảnh lại có thể bộc phát ra tinh thần lực mạnh mẽ như vậy, điều này khiến ông ta sợ hãi không thôi.
“Cho dù là đệ tử kiệt xuất nhất của nhà họ Đường e rằng cũng không được
như vậy. Tôi đã từng đọc qua một chút sách, một số người tu hành có tu vi vô cùng mạnh sau khi chết có thể tiến hành đầu thai sang kiếp khác. Như vậy có thể giữ lại đa phần tinh thần lực trước đó.” Lý Quân Thành bỗng nhiên nghĩ đến.
Ông ta đã coi Đường Tuấn là lão quái trùng tu chuyển kiếp.
Nghe được lời cảnh cáo của Lý Quân Thành, trên mặt Thác Bạt Mạnh lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng vẫn không cam tâm nói: “Vậy con gái của tôi làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để như vậy sao?”
Lý Quân Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Về chuyện con gái của ông ai đúng ai sai, chẳng lẽ ông còn không rõ sao? Nếu không phải con gái ông tùy hứng làm bậy thì sao có thể có hoạ như hôm nay?”
Thác Bạt Mạnh, đương nhiên ông ta biết chuyện này từ đầu tới cuối đều là một mình Thác Bạt Tuyết Tình sai. Lại nói Đường Tuấn còn đã cứu cô ta có ơn với nhà Thác Bạt gia, nhưng ông ta thật sự không cam tâm.
Lý Quân Thành nói: “Nếu thật muốn cứu con gái ông vậy thì hãy cầu xin bác sĩ Đường, Mặt khác đem những sách của nhà Thác Bạt mà ông đã cất giấu ra, bác sĩ Đường đã phát hiện ra rồi, lời tôi đã nói rồi còn lựa chọn như thế nào thì tuỳ ông.”
Nói xong, Lý Quân Thành và Hoàng Tâm rời đi.
Sau khi rời hậu viện một chút, Hoàng Tâm do dự nói: “Thầy là top người trong những người có tay nghề cao, có cần thiết phải đối đãi với anh ta như vậy không?”
Lý Quân Thành tự cười giễu cợt nói: “Xếp hàng thứ mười những người có tay nghề cao là rất ghê gớm sao? Y thuật của nhà họ Đường diệu tuyệt thiên hạ, con có từng nghe nói có tên của người nhà họ Đường trong danh sách đó chưa?”
Hoàng Tâm ngẩn ra, thật là như vậy. Y thuật của nhà họ Đường có thể nói là xếp thứ nhất ở Thần Quốc nhưng từ khi danh sách những người có tay nghề cao được mở ra đến nay, cũng chưa có người của nhà họ Đường xếp hạng trong đó.