Trong thành Hải Châu.
Vương Thao vừa nghe xong thuộc hạ truyền tin tức tới, không khỏi cười như điên ra tiếng mà nói: "Cái tên này đúng là điên rồi, vậy mà lại dám dẫn người đi khiên chiến quận Bắc Minh cơ đấy. Nếu như tôi nhớ không lầm thì thực lực của Lực Đỉnh Phong mạnh hơn Lục Mạc không ít, đã giác ngộ được một phần huyền bí của Hợp Thể Cảnh. Một Hóa Thần Cảnh Trung Kỳ như cậu ta mà cũng dám dẫn học sinh đi khiêu chiến Lực Đỉnh Phong, thật là muốn chết sớm mà."
Tuy rằng Đường Tuấn đã thắp sáng được một viên Đá Ô Tinh, nhưng Vương Thao thật sự chẳng để anh vào mắt.
Thắp sáng Đá Ô Tinh chỉ có thể nói rõ là tinh thần lực rất mạnh, cũng không thể đại biểu cho sự mạnh yếu của sức chiến đấu và y thuật.
Đương nhiên việc Đường Tuấn có thể phế Lục Mạc là nằm ngoài dự liệu của Vương Thao.
Nhưng cũng đã như vậy rồi, Hóa Thần Cảnh Đỉnh Phong cũng có sự chênh lệch với Hóa Thần Cảnh Đỉnh Phong mà, như một người Lực Đỉnh Phong thôi sợ là có thể đánh tới năm tên Lục Mạc rồi.
Hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
Về phần khiến học sinh tiến hành khiêu chiến, vậy thì khác gì đi tìm chết đâu.
Quận Bắc Minh bất kể là tài nghệ y thuật hay tổng thể thực lực đều mạnh hơn quận Đan Dương rất nhiều, học sinh được dạy dỗ ra sao thì sự chênh lệch càng thêm rõ ràng.
Vương Thao nói: "Nghe nói năm nay quận Bắc Minh xuất hiện thêm một học sinh thiên tài, trước đó không lâu thiếu chút nữa đã thông qua được bài kiểm tra của giảng viên cao cấp, thực lực tu vi cũng không yếu, đã đạt tới Hóa Thần Cảnh Hậu Kỳ, là thiên tài lợi hại nhất trong mấy chục năm qua của quận Bắc Minh. Các người nói xem lỡ như trong lúc học sinh đang tiến hành tỷ thí, Phó Bình có thể đánh quận Đan Dương một chuỗi mười lần chỉ có duy nhất một kết quả không."
Mấy tên thuộc hạ đứng ở trước người Vương thao sau khi nghe
được thì đều nở nụ cười, nói: "Đúng là có khả năng này. Bất kể là Phó Bình hay Lực Đỉnh Phong thì cũng không phải kẻ có tính cách tốt lành gì, bị kẻ khác xông đến tận cửa như vậy mà không dạy dỗ cho đối phương một bài học sâu sắc, thật đúng là không giống tác phong của quận Bắc Minh rồi."
"Mặt mũi của quận Đan Dương lần này e là không còn gì nữa, sợ là hai ngày nữa chỉ có thể ảo não mà rời khỏi Hải Châu thôi."
"Thật muốn nhìn xem đám người quận Đan Dương kia sẽ có biểu cảm gì. Một chuỗi mười à, thật đúng là chuyện cười mà."
Một đám cười càng nói càng cười to, dường như đã nhìn thấy được bộ dạng thảm hải của quận Đan Dương.
Đúng lúc này lệnh bài truyền tin của Vương Thao hơi sáng lên.
Có tin tức mới truyền đến.
Mấy tên thuộc hạ thấy thế thì cười nói: "Vương sư, chắc là quận Bắc Minh truyền tin thắng lợi đến đây mà."
"Nhanh như vậy đã giải quyết xong quận Đan Dương rồi ư, xem ra là Lực Đỉnh Phong tự mình ra tay, hoặc là Phó Bình đánh chuỗi xuyên mười người rồi. Không quan tâm cái đó nữa, lần này quận Đan Dương chắc chắn bị mất hết mặt mũi rồi."
Trong lúc đám người đang nói chuyện, Vương Thao đã nghe xong tin tức từ lệnh bài truyền tin, nụ cười trên mặt chợt tắt, vẻ mặt trở nên u ám.
Trong lòng mấy tên thuộc hạ rùng mình, bỗng nhiên có một loại dự cảm không tốt, cẩn thận hỏi: "Vương sư, làm sao vậy?"
Ầm.
Vương Thao bóp nát lệnh bài truyền tin trong tay, lửa giận đang bốc cháy trong đôi mắt, nói: "Quận Bắc Minh thua rồi."
"Hả."