Bên kia, sau khi Đường Tuấn đánh bại Đường Tuyệt, Đường Thanh Dương chẳng những không hạ lệnh vây giết anh, mà ngược lại anh ta còn đồng ý với yêu cầu của anh.
Rất nhiều người nhà họ Đường đều nghi ngờ, dù sao phía đông của nhà họ Đường cũng là cấm địa, rất nhiều người trong bọn họ đều không có tư cách đi tới đó, mà hiện tại một người ngoài thế nhưng lại muốn đi tới.
Nhưng rất nhanh, mọi người đã hiểu được là vì ông lão nhà họ Đường kia lên tiếng, nếu không Đường Thanh Dương cũng không có tư cách đưa ra quyết định này.
Sau khi đoán được những điều này, người nhà họ Đường đối với Đường Tuấn ngược lại có chút đồng tình, ngay cả Đường Tuyệt cũng không tức giận, ông ta trầm mặc.
"Đi thôi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu qua đó.
Đúng lúc người của hai nhà khác cũng đến, thuận tiện tôi cũng cho cậu xem những thứ đồ khác.”
Giọng điệu của Đường Thanh Dương lạnh nhạt, ông ta đi thẳng về phía đông nhà họ Đường.
Ông ta bị thực lực của Đường Tuấn làm cho kinh ngạc, nhưng mà ông ta cũng không để ý lắm, một thực lực cảnh giới Hợp Thể hơi mạnh một chút, nhưng còn không làm loạn được nhà họ Đường, huống chi lúc này anh ta còn đang ở trong trung tâm của nhà họ Đường.
Càng đi về phía đông nhà họ Đường lại càng ngày càng tan hoang, phòng ốc cũng càng ngày càng thưa thớt, cho dù có, cũng là một ít phòng ốc được dùng bằng đá đơn giản xếp chồng lên nhau.
Theo tầm mắt Đường Tuấn thấy, thì anh chỉ nhìn thấy một mảnh đất bằng phẳng to lớn, nhưng anh lại chẳng những không có cảm giác trống trải, mà ngược lại có một cảm giác càng ngày càng áp lực, gióng như anh bị một sức mạnh nào đó đè nặng trong lòng.
Tốc độ vận chuyển của Khải Thần Mười Hai Pháp cũng càng ngày càng nhanh.
Đường Tuấn càng thêm xác
định, phía trước rất có thể chính là nơi mật tàng Chu Tước Thần Quân.
Đường Thanh Dương trêu đùa nói: "Đợi lát nữa anh cũng đừng giật mình đấy.”
Đường Tuấn sửng sốt, nhưng rất nhanh anh đã hiểu được lời nói của Đường Thanh Dương là có ý gì.
Toàn bộ chỗ này không phải là đất bằng phẳng, sau khi đi một hồi, mặt đất bằng phẳng bỗng nhiên xuất hiện một vết, lõm xuống.
Ở cuối mặt đất bằng phẳng, dĩ nhiên là một cái hố to lớn.
Rất nhanh hai người đã đi tới mép hố to lớn, Đường Tuấn nhìn xuống phía dưới, cơ thể anh đột nhiên cứng đờ.
Anh chỉ thấy ở giữa hố to lớn, có một cái trận bàn thật lớn giống như Truyền Tống Trận.
Trận bàn không ngừng thả ra ánh sáng, xem ra hình như là một lối vào.
Mà ở bốn phía trận bàn, lại có mười mấy người đang ngồi.
Tay chân của những người này đều bị xiềng xích khóa lại, toàn thân giống như da bọc xương, bọn họ không ngừng hướng về trong trận bàn thâu nhập vào pháp lực.
Sóng pháp lực không yếu, những người này rõ ràng đều là người tu hành Động Hư Cảnh, trung kỳ cũng có mấy người.
Mà ở bên ngoài, một ít người tu hành mặc trang phục nhà họ Đường tay cầm Ác Linh Tác, hung dữ nhìn bọn họ, chỉ cần có người truyền pháp lực chậm một chút hoặc ít hơn một chút, thì Ác Linh Tác sẽ đánh vào trên người bọn họ.
Người nhà họ Đường dĩ nhiên coi những tu sĩ động hư cảnh này trở thành nguồn năng lượng, dùng để duy trì lối vào ánh sáng kia.