“Vương Đăng đại đội quân khu trinh sát tỉnh Kim Lăng!”
Lập tức có người nói.
Kỳ Lân tức giận nói: “Thể chất như thế này sao lại qua được tuyển chọn? Đưa trở về cho tôi!”
Sau đó, Diệp Quân Lâm nói vài câu, đại biểu cho đặc huấn doanh chính thức bắt đầu.
Đến buổi tối khi Diệp Quân Lâm trở về, mấy người Lý Văn Uyên đã tới tìm anh rồi.
Nói cho anh biết hai người Tiêu Nhược Mai vì tâm tình tốt, đêm nay chấp nhận lời xin lỗi.
“Được, tôi đi.”
Diệp Quân Lâm đáp ứng, đồng thời cùng Lý Tử Nhiễm đặt tiệc tối ở nhà hàng Hoàng Gia.
Sau đó không lâu, cả nhà Tiêu Thắm cũng tới rồi.
Hôm nay Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành vẻ mặt rạng rỡ, ý cười nồng đậm.
Giống như ăn mật.
Nhìn thấy vợ chồng Lý Văn Uyên cũng vô cùng khách khí.
“Chuyện gì làm anh chị vui vẻ như thế? Nói ra để chúng tôi vui cùng chứ!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nghỉ ngờ nói.
Tiêu Nhược Mai vẻ mặt đắc ý, nụ cười xán lạn: “Nhờ có Vương Đẳng, ngày hôm nay chúng ta đi tham gia nghỉ thức Khai Huấn, không chỉ có kết với thiêu tướng Kỳ Lân, còn thấy được tướng quân Côn Luân.”
Tiêu Thắm gật đầu, ý nói chuyện này là thật.
“Thật vậy sao? Kết bạn với tướng quân Kỳ Lân?”
Lý Văn Uyên hết sức kích động.
Ông cũng từng mơ mộng được kết bạn với những người như thế.
Triệu Học Thành vẻ mặt hưng phấn: “Còn không phải sao, tướng quân Kỳ Lân biết chúng tôi, chủ động nói Tiêu Thắm giống em gái của ngài.”
“Cái gì? Tướng quân Kỳ Lân biết mọi người? Trời ạ!”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan nhìn nhau hoảng sợ.
Tiêu Nhược Mai giải thích: “Bọn họ có tài liệu của Vương Đằng cùng chúng tôi, biết chúng tôi.
Chắc là cảm thấy chúng tôi có tư cách kết bạn với ngài, nếu không… Sao lại thế chủ động tìm chúng tôi?”
Triệu Học Thành gật đầu: “Đúng, chúng ta đều có tư cách cùng bối cảnh.
Tướng quân Kỳ Lân còn nói có khó khang có thể tìm ngài.”
Vợ chồng Lý Văn Uyên hâm mộ đến chảy nước miếng.
“Nễ tình ngày hôm nay tâm tình tốt, em gái à, về sau nhà các người có chuyện gì, cứ việc tìm tôi.”
Triệu Học Thành nói.
“Cám ơn anh trail Cám ơn anh trail”
Lý Văn Uyên cùng Triệu Nhã Lan vội vàng nói cám on.
Bọn họ đang chờ đợi một câu này.
Ánh mắt Triệu Học Thành nhìn đến Diệp Quân Lâm: “Nhưng mà, trước mắt cậu ta phải xin lỗi!”
“Đúng rồi, xin lỗi! Không xin