Những tên thuộc hạ khác của hắn sợ hãi, lân lượt quỳ xuống đất, hai tay ôm đầu.
Họ không ngờ rằng sẽ gặp phải chuyện kinh khủng như vậy! Đây chính là quân đội! Điêu đó không phải chứng tỏ rằng Diệp Quân Lâm chính là người của quân đội sao? “Bây giò còn muốn tôi biến mất nữa không?”
Diệp Quân Lâm cười lớn.
“Hu hu hu.
„ Thổ Hoàng Đế sợ hãi khóc lóc, thậm chí Thổ Hoàng Để sợ tới nỗi đái ra cả quần.
Diệp Quân Lâm cười rồi nói: “Thổ Hoàng Đế đã cố thủ ở đây khá lâu rồi, cũng đã hại vô số người dân vô tội, diệt sạch cho tai”
Sau khi Diệp Quân Lâm ra lệnh, lập tức rời đi.
Những chuyện sau đó cũng không cần quan tâm nữa.
Dẫu sao thì Thổ Hoàng Đế Sỏ Bá Vương cũng không còn nữa.
Còn những chiếc trực thăng kia sao lại đến đây? Chỉ một cuộc điện thoại của Nam Phương mà người khu này đã điều động trực thăng rồi.
Khi Diệp Quân Lâm quay trở về khách sạn một cách vẹn toàn, mọi người ai đấy đều kinh ngạc.
“Anh không sao chứ?”
Lý Từ Nhiệm nhìn một lượt từ trên xuống dưới.
“Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
Diệp Quân Lâm cười.
“Ơ? Sao có thể như vậy? Thế còn tên Thổ Hoàng Đế thì sao?”
Phùng Ngọc Hân nhìn anh với ánh mắt đầy hoài nghỉ.
“Bị tôi xử rồi! Yên tâm đi, mọi người có thể yên tâm đi ngủ rồi”
Diệp Quân Lâm mỉm cười.
Phùng Ngọc hân cảm thấy không yên