Mắt Chí Nam Yên sáng lên, nhìn bóng lưng của Diệp Quân Lâm mà tưởng như anh đang phát sáng.
Khí phách của Anh Lâm Lâm đúng là quá mạnh mẽ.
Lại còn một mình ép nhà họ Chí không ngẩng đầu lên nổi.
Quá ngầu luôn! Câu chế giễu vừa rồi của Diệp Quân Lâm như một đao găm vào tim toàn bộ người nhà họ Chí.
Một câu nói hoàn toàn khiến nhà họ Chí bừng bừng lửa giận.
Chí Đông Phương tức giận hô lón: “Ảnh Tử, ném nó đi cho ta!
Ảnh Tử xuất hiện bên cạnh Chí Đông Phương, nhưng hăn vẫn luôn đứng im không động đậy.
Hắn nào dám động thủ chứ! Không cần nói đến thân phận của anh là chiến thân Côn Luân! Dựa vào thực lực của hắn có thể là đối thủ của anh sao? Nhớ tới ngày ấy hắn theo dõi Tần uyên, bị Diệp Quân Lâm phát hiện ra dấu vết, dọa hắn sợ đến mức toàn thân đầy mô hôi lạnh.
Hắn biết rõ Diệp Quân Lâm muốn giết hẳn, mà còn giết hắn đễ như di chết một con kiến.
Hắn có ngu đâu mà động vào Diệp Quân Lâm.
“Hủ? Cậu ngây ra đấy làm gì? Mau ném hắn đi cho tai”
Nhìn thấy Ảnh Tử bất động, Chí Đông Phương sốt ruột hô.
“Ông chủ, tôi.”
Ảnh Tử cúi đầu, che dấu đi sự sợ hãi của mình.
“Sao? Cậu có ý gì? Muốn làm phản à? Hay là sợ hãi Diệp Quân Lâm?”
Chí Đông Phương hỏi.
Một câu nói mà khiến cả đám người nhà họ Chí bu vào nhìn, lẽ nào Ảnh Tử sợ hãi Diệp Quân Lâm?
Sao có thể chứ?
Lúc này, Diệp