“Anh là đứa con hoang có mẹ không cha, rồi Sao nào?” Trần Khải ngạo nghễ nhìn Diệp Quân Lâm, trong mắt tràn đầy vẻ vui đùa.
Ngay cả những người bạn đồng hành của cậu ta cũng không thể chịu đựng được nữa.
“Trần Khải, hơi quá đáng rồi đó, anh ấy là anh của Nam Yên!” Trương Vi không khỏi trách cứ.
Trân Khải vẻ mặt cao ngạo, giêu cọt: “Hoa Hải này ai mà không biết, Diệp Quân Lâm là con hoang? Lại không phải chỉ có một mình tôi nói!”
“Ba!” Trân Khải vừa dứt lời, Diệp Quân Lâm liên tát vào mặt cậu ta.
“Phụt!” Cậu ta phun ra máu, thậm chí bay ra cả chục chiếc răng.
Không thể tin được! Không ai nghĩ rằng Diệp Quân Lâm sẽ ra tay Một cái tát làm gấy hết răng của Trân Khải…
‘Anh anh anh…
Sau mấy chục giây, Trần Khải mới có phản ứng.
anh vậy mà đám đánh…
đánh tôi…
Bởi vì mất răng, nên trong lời nói của Trần Khải lộ tiếng gió, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Tôi không chỉ đánh anh, ai nói tôi, tôi đánh người đó! Cả Hoa Hải đều mắng tôi là đồ con hoang, thì tôi sẽ đánh tất cả Hoa Hải.
Đánh đến khi ai cũng sợ hãi, ai cũng không dám nói nữa!”
Giọng Diệp Quân Lâm tuy lãnh đạm nhưng lại có vẻ độc đoán ẩn trong đó.
Làm cho Trần