Cả người lập tức nhảy dựng lên.
“Là chủ của trăm gia tộc lớn ở Hoa Hải chúng †a – Diệp Quân Lâm!”
Cố Hạn Vũ hét lên một tiếng.
Mọi người vừa nhìn quả nhiên là vậy.
Thật là Diệp Quân Lâm!
Thực sự là chủ của họ!
“Chết tiệt, Trần Khải muốn chếtI!I”
Mọi người giận dữ đứng dậy và đồng loạt lao xuống.
Ở phía dưới Trần Khải sau khi bị gõ một chai, cả người không thể nào tin được nhìn Diệp Quân Lâm, tức giận nói: “Mày! Muốn chết!”
“Các anh em, giết nó cho tôi!!!”
“Tất cả hậu quả tôi gánh hết!!!”
Trần Khải gầm gừ.
Cậu ta giống như một con quỷ.
Giận dữ kinh khủng!
“Răng răng rắc!” Đúng lúc này, có người bước tới, dùng chai rượu đập vào đầu Trân Khải một lân nữa.
Máu bắn tung tóe, xỉ thủy tỉnh vỡ tung tóe khắp nơi.
Não Trần Khải bị đánh trọng thương, bị đập tới loạn xì ngầu.
Cậu ta đột nhiên quay đầu lại, tức giận nói: “Mẹ nó thằng nào?”
“Là tôi đây!”
Người phía sau lạnh lùng trả lời.
“Anh…
thái…
thái…
thái tử… Trần Khải vốn định nổi giận, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt khiến cậu ta kinh hãi.
Thế mà lại