“Từ nhỏ sống ở đầu đường xó chợ liền nghĩ nhà thờ tổ cũng giống vậy! Đây chính là đang xúc phạm và làm ô uế dòng máu cao quý của tôi!”
Chí Nguyên, cháu trai của Chí Đông Phương tức giận nói.
Diệp Quân Lâm nghe vậy sắc mặt âm trầm, lên tiếng: “Dòng máu cao quý? Vậy thì còn phải xem trên người mày cao quý ở chỗ nào? Hay để tao rút vài cân máu của mày xem nó có màu gì?”
Dứt lời, anh tiến từng bước đi về phía Chí Nguyên.
“Cái gì? Mày định làm gì?”
Mọi người xôn xao, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm đằng đằng sát khí, Chí Đông Phương chỉ có một ý nghĩ: “Thôi xong!!”
Mặc dù quen biết Diệp Quân Lâm không lâu.
Nhưng ông ta biết người này là một kẻ cực hung ác.
Nói được làm được! Anh tuyệt đối dám cầm dao rút máu của Chí Nguyên! Nếu Diệp Quân Lâm và Chí Nguyên nổi lên xung đột, cả gia đình ông ta cũng coi như xong đời.
Nỗi sỉ nhục này sẽ hẳn sâu vào thân thê, không bao giờ xóa được.
“Làm càn! Mày định làm gì?”
Chí Nguyên cảm nhận được Diệp Quân Lâm không đễ chọc, anh ta liên lùi về sau theo bản năng.
Những người khác cũng măng: “Hắn ta lá gan cũng thật lớn? Trong trường hợp này còn dám cỗ ý gây sự!”
Ông tổ Chí Khang Dũng lại càng không cần nói tới, cực kỳ tức giận nện gậy xuống sàn m.
“Đường đường là đại gia tộc họ Chí sao lại có kẻ khốn nạn như vậy?”
Mắt thấy