Nghe thấy vậy, Lý Thiên Hạo lập tức đi tìm những giấy tờ thế chấp này.
Hóa ra tất cả đã bị đánh cắp.
“Tối hôm qua Lý Văn Uyên bí mật tới đây.
Hóa ra là để ăn cắp tài liệu.” Lý Văn Hải tức giận nói.
“Bây giờ, giấy chứng nhận bắt động sản, cũng như các giấy tờ tài sản khác nhau của xí nghiệp nhà họ Lý đều thuộc về tôi.
Ông có thể nhanh chóng trả lại tiền, nếu ông không trả lại, chúng tôi sẽ sớm lấy nhà và công ty của ông.
Tòa án sẽ tới làm việc.” Vương Lão Bát cười khinh bỉ nói.
Lý Thiên Hạo nghe vậy chỉ có thể im lặng.
Vì ông không thể làm gì khác.
Trên giấy tờ có chữ ký hợp lệ cảu Lý Văn Uyên, con trai ông.
“Lý Văn Uyên, tên tiểu tử khốn khiếp này: “Lý Thiên Hạo tức giận quát lên một tiếng, thực sự sắp nôn ra máu.
“Ông có gắng trả lại tiền trong vòng một ngày, néu không hậu quả thế nào ông biết rồi đấy.” Vương Lão Bát chế nhạo rồi bỏ đi.
Ông chủ là họ Lý tức đến phát điên: “Đi, đi tìm Lý Văn Uyên.”
Trời còn chưa sáng hẳn, Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Bùm bùm bùm …”
Có tiếng gõ cửa dữ dội.
Sau khi Lý Văn Uyên mở cửa, một đám người xông vào, Lý Thiên Hạo đi đầu, vừa tới đã tát vào mặt Lý Văn Uyên.
“Đồ phá gia chỉ tử.
Mày đã làm gì?”
Lý Thiên Hạo tát Lý Văn Uyên máy cái, không hề có ý định dừng lại.
“Bố … bố biết mọi chuyện rồi?” Lý Văn Uyên vừa che mặt vừa ấp úng hỏi.
“Mới sáng sớm đã bị người ta kéo tới phá nhà, tao lại còn không biết sao?” Lý Thiên Hạo thở hỗn hễn nói.
Lý Văn Phi không lộ vẻ giận dữ, chỉ ủ rũ hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lý Văn Hải chế nhạo: “Tôi nghe nói anh đi đánh bạc thua người ta? Anh và con rễ anh xem ra cũng rất hợp nhau đấy.”
Lý Thiên Hạo hung hăng nhìn Lý Văn Uyên: “Nếu hôm nay mày không giải thích được, tao sẽ tự tay chặt mày.”
Lý Văn Uyên liếc nhìn Diệp Quân Lâm và nói: “Tất cả đều do Diệp Quân Lâm gây ral”
“Cái gì? Chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp Quân Lâm?”
Lý Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi.
Lý Văn Uyên lập tức gật đầu: “Còn không phải sao? Diệp Quân Lâm đi đánh bạc thua, bọn họ định chém cậu ta.
Là con trộm mấy thứ này để cứu cậu ta.”