Chẳng lẽ thật sự là một thành viên của lữ đoàn Viêm Hoàng?
Chí Duy thấy Diệp Quân Lâm ngắm nghía thanh kiếm cổ đồng, anh ta nhịn không được quát lớn: “Diệp Quân Lâm ông đang làm cái gì thế?”
“Thanh kiếm cổ đồng đó là món quà chiến thần Côn Luân gửi tới cho chúng tôi, anh có tư cách gì mà ngắm nghía nó chứ?”
“Đúng thế, mau đặt nó xuống! Anh không có †ư cách!”
Tất cả những người nhà họ Chí đều tức giận quát lên.
Diệp Quân Lâm vừa thưởng thức cây kiếm cổ vừa cười nói: “Vậy mấy người có từng nghĩ tới chuyện này không?”
“Chuyện gì cơ??”
“Tôi có phải là chiến thần Côn Luân hay không?”
Lời vừa nói ra khiến mọi người kinh ngạc đến chết lặng, giọng nói Diệp Quân Lâm vang lên như sét đánh giữa trời quang.
Tất cả người nhà họ Chí đều im lặng.
Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, đầu óc trống rỗng, đôi mắt thất thần mỏ to ra, hồn vía như đã bay lên tận mây xanh.
Câu hỏi này của Diệp Quân Lâm thật sự khiến cho mọi người chấn động.
Nếu như tất cả đều là sự thật! Thì kết cục nhà họ Chí sẽ không thể tưởng tượng nổi! Chuyện này quả thực không khác một đòn đả kích mang tính hủy diệt! Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn chẳng dám nghĩ tới.
“Anh sao? Anh mà cũng dám tự xưng là chiến thân Côn Luân à? Không sợ xúc phạm đến danh dự của chiến thần à?”
Chí Duy ngay lập tức nói với vẻ nghỉ ngờ.
Chí Tiêm Long cười cười nói: “Diệp Quân Lâm, tôi thừa nhận anh rất lợi