“Chúng mày… Chúng mày là ai?”
Cố Hạn Vũ run rẩy hỏi.
Lần đầu tiên đám người Đảng thái tử sững sờ trước thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.
Quá mạnh rồi!
Vốn dĩ bọn họ chỉ coi Diệp Quân Lâm là một quả hồng mềm để nhào nặn, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Diệp Quân Lâm có thân phận như thế nào.
“Thân phận của bọn tao có là gì thì đám nhóc con chúng mày cũng không có tư cách để biết!”
Tây Phương lạnh lùng cười, đáp.
Trong mắt bọn họ, Đảng thải tử chẳng khác gì một đám trẻ con.
Kiều Nguyên Thu quỳ trong sân đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Hắn ta nhớ đến cảnh một trăm đệ tử của Nam Hồng Môn cùng quỳ xuống.
Cố Hạn Vũ chật vật đứng dậy, lau đi vết máu bên khóe miệng: “Thưa ngài, chúng ta coi như chưa từng đánh nhau, chưa từng quen biết, như vậy đi, coi như chuyện này chỉ là hiểu lầm! Tôi cho anh em xin lỗi ngài, mọi chuyện xem như giải quyết xong đi.”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng lên tiếng: “Mày nói là hiểu lầm thì là hiểu lâm sao?”
Toàn bộ đám người Cố Hạn Vũ đều sửng sốt.
Đối mặt với Diệp Quân Lâm, lần này Đảng thái tử đã chịu tổn thất lớn.
Thái tử biết rằng nếu cứ tiếp tục như thế này, bọn hắn đều phải chết ở Kim Lăng.
Vậy nên hắn muốn giải quyết trong hòa bình.
Tư thế cúi mình của hắn cho thấy rằng hắn đã chịu khuất phục.
Đây là lần đầu tiên Đảng thái tử chịu khuất phục trước người khác, tìm cách giải quyết trong hòa bình.
Kể từ khi thành lập đến nay, Đảng thái