Bên kia.
Chí Tiềm Long ở Hoa Hải đang nói chuyện phiếm với Chí Duy: “Hai ngày nay sao không nghe ngóng được tin tức gì của cậu Nguyên Thu nhỉ?”
“Cũng không biết cậu Nguyên Thu có bắt được Lý Từ Nhiệm và Trịnh Thiết Hàm không?”
Hai người này sau khi trở về Hoa Hải, không ngờ một chút tin tức cũng chẳng thấy đâu.
Chí Duy cười nói: “Cậu Nguyên Thu một khi đã ra tay thì một người phụ nữ chẳng phải dễ như trở bàn tay hay sao? Quá đơn giản ý chứ?
Chí Tiềm Long nghĩ ngợi một lát, đúng là như thế thật.
Kiều Nguyên Thu là một tên hống hách lộng hành, ở Hoa Hải hoành hành ngang ngược không sợ bất kỳ ai, không ai dám ngáng đường hẳn ta, thì ở cái thành Hoa Lư này làm gì có ai dám cản trở hắn chứ?
“Nhưng sao đến giờ vẫn chưa trở về vậy?
Hơn nữa một chút tin tức cũng không có! Em vừa gọi điện thoại cho bọn họ, nhưng bọn họ đều tắt máy!”
Chí Tiềm Long cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn ta mơ hồ cảm thấy được dường như có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Anh, có khi nào đám người bọn họ bị mê muội rồi không? Nói thẳng ra là, ngay cả em cũng muốn ngủ với hai người phụ nữ là Lý Từ Nhiệm và Trình Thiết Hàm ấy chứ!
Chí Duy nở một nụ cười xấu xa.
Chí Tiềm Long hơi nhíu mày, hắn ta đang suy nghĩ về kết quả của sự việc.
“Em nói xem liệu có phải bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó ở Hoa