“Đứng lại!”
Gia Cát Thanh hét lớn với đám người Diệp Quân Lâm.
“Gây chuyện ở khách sạn Hòa Bình rồi rời đi như thế sao? Cậu coi Gia Cát Thanh tôi là cái gì?”
Gia Cát Thanh gầm lên.
Diệp Quân Lâm dừng lại và mỉm cười nói: “Sao? Anh định ngăn tôi à?”
Lời nói của Diệp Quân Lâm khiến Gia Cát Thanh sửng sốt.
Ngăn? Nhưng phải có thực lực thì mới ngăn được.
Tất cả các cao thủ đưới sự chỉ huy của anh ta đều đang nằm trên mặt đất, anh ta làm thế nào để ngăn cản Diệp Quân Lâm chứ?
“Tôi không thể ngăn cản cậu! Nhưng hãy nhớt!
Vì cậu đã phá lệ trong khách sạn Hòa Bình của tôi, khiến tôi vô cùng xấu hổi Vậy tôi nói cho cậu biết, từ nay về sau, ta, Gia Cát Thanh tôi sẽ dùng tất cả nhân lực và sức mạnh trong cuộc đời tôi để chống lại cậu! Tôi sẽ không để cậu sống tốt đâu!”
Gia Cát Thanh hét vào mặt Diệp Quân Lâm.
“Được, vậy tôi sẽ đợi!”
Diệp Quân Lâm quay người rời đi.
“Bịch!”
Gia Cát Thanh ngồi bệt xuống đất.
Anh ta khóc không ra nước mắt.
Từ nay, Khách sạn Hòa Bình sẽ không còn nữa.
Gia Cát Thanh càng không còn chút thể diện nào.
Tại sơn trang Thanh Long, Đàm Hành Ba cũng đã khóc sau khi nhìn thấy Thẩm Trường Sinh.
Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp Hoa Hải.
Đàm Hành Ba cùng Gia Cát Thanh chịu nhục cả