Quy tắc mà bọn họ đặt ra cho bà là: không được liên lạc với thế giới bên ngoài, càng không được cho ai biết về sự tồn tại của bà.
Nếu ai biết, bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, giết tất cả những ai biết chuyện.
Đây là lý do tại sao nhà họ Diệp dám ném Chí Oánh ở đây, không sợ bị lộ tin tức.
Bất cứ ai biết một chút thông tin đều bị giết.
Diệp Quân Lâm cười nói: “Mẹ, nói thật với mẹ, lần này con tìm mẹ là để đưa mẹ đi.
Mẹ thu dọn đồ đạc, chúng ta rời đi nhé?”
“Cái gì?”
Những lời nói của Diệp Quân Lâm như sét đánh giữa trời quang.
Bà thậm chí không dám rời khỏi dãy phố này nửa bước, bà nào đám rời khỏi thành Trường Giang này chứ?
Đây là muốn hù chết bà sao!
Đã gần ba mươi năm trôi qua, chuyện cấm chân đã in sâu vào trái tim bà, đã trở thành một loại xiềng xích, là nỗi sợ hãi mà bà thường mơ.
Làm sao bà dám rời đi chứ?
Bất kỳ điều kiện gì cũng được, nhưng bước rời khỏi Trường Giang thì không.
“Con trai, mẹ hiểu được tấm lòng của con, nhưng quy định này là do nhà họ Diệp ở Kinh Thành đặt ra! Mẹ nhất quyết không rời Trường Giang nửa bước.
Chỉ cần mẹ rời đi, bọn họ sẽ giết con.
Con đã nhìn thấy bia mộ chưa? Tấm bia đó được chuẩn bị sẵn chỉ vì con đấy!”
Chí Oánh đã khóc như mưa.
Diệp Quân Lâm vui mừng: “Kẻ muốn giết con còn chưa ra đời.”
Anh đã lăn lộn trên chiến trường sáu năm, có bao nhiêu lần đến cửa môn quan rồi nhưng vẫn có