Sau đó bên tai truyền đến tiếng hét, luồng khí kinh khủng xâm chiếm cơ thể khiến bọn họ càng sợ hãi không dám mở mắt.
Vì sợ Diệp Quân Lâm gặp tai nạn!
Một lúc sau, không có gì xảy ra.
Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh mở mắt.
Phát hiện dưới đất có rất nhiều người, tất cả đều ngất xỉu, bất động.
Diệp Quân Lâm không bị tổn thương, vẻ mặt Ngụy Nhất Phi ở đối diện cũng đông cứng lại, bộ dạng khó tin nhìn Diệp Quân Lâm.
Rõ ràng là hắn ta đang rất sợ hãi.
Hắn ta vừa nhìn thấy Diệp Quân Lâm đè bẹp người của mình với sức mạnh không thể chống lại.
Diệp Quân Lâm quá mạnh!
Tên khốn này mạnh như vậy sao?
Không phải đều nói Diệp Quân Lâm là trẻ mồ côi sao, làm thế nào mà có thể có một kỹ năng như vậy?
“Trở về nói với Trấn Giang Vương, tôi ở đây đợi ông ta! Ông ta đã giam mẹ tôi ở đây gần 30 năm, đúng không? Hừ, hôm nay tôi phải đưa mẹ tôi đi trước mặt ông tai”
Diệp Quân Lâm nhẹ giọng nói.
“Phì!”
Ngụy Nhất Phi kinh ngạc đến nôn ra máu.
Diệp Quân Lâm quá kiêu ngạo