“HôiI’ Diệp Quân Lâm thở ra một hơi dài.
Lau lau tay.
Xung quanh anh, từng lớp người năm la liệt trên mặt đất, dày đặc khắp nơi noi, trong viện lại như chất thành từng núi.
Diệp Quân Lâm đứng ở đâu thì thân hình cao lớn ấy vẫn luôn toát ra khí thế hiên ngang đầu đội trời chân đạp đất.
Cha con Trấn Giang Vương sững sờ trợn mắt, nghẹn họng không nói nên lòi.
Biểu cảm trên gương mặt như bị đông cứng, vẻ không thể tin được vẫn hiện rõ.
Đây còn là con người sao? Gân sáu trăm người đều bị đánh nằm liệt trên đất.
Ai cũng không thể động đậy dù chỉ là một chút.
Chắc chắn ai cũng phải nằm liệt giường khoảng một năm mới bình phục được.
“Phù phù!” Ngụy Nhất Phi sợ đến trượt khỏi xe, đặt mông ngã bệt ra đó.
Quá dọa người rồi.
Chưa từng thấy ai có thể đánh người đến khiếpnhư vậy đấy!
“Tiếp theo sẽ là các người!”
Diệp Quân Lâm bước từng bước đi về phía hai người kia.
“Chúng tôi đã sai rồi… Thật ra chúng tôi đối xử với mẹ của cậu rất tốt, chúng tôi cũng không làm bà ấy khó xử đâu…”
Ngụy Nhất Phi lắp ba lắp bắp nói.
Bên khóe môi Diệp Quân Lâm giương lên một nụ cười khát máu: “Không phải vừa rồi các người còn đang kể về đủ loại hình thức ức hiếp mẹ tôi hay sao? Sao bây giờ lại lật mặt trở giọng rồi đấy?”
Trấn Giang Vương thành thật cười nói: chống đỡ!”
Diệp Quân Lâm đột nhiên rống lên.
ml thanh này khiến cha con Trấn Giang Vương hoàn toàn đơ người.
Diệp Quân