Sau đó mặt đất cũng rung động, lắc lư đến mức khiến người đứng không vững.
“Chuyện gì vậy?” Đoàn người đều giật mình, vội vàng đi ra vườn xem thử.
Chỉ thấy giữ viện có một bóng người đứng sừng sững, hai chân người này hãm thật sâu xuống nền bê tông, lưu lại hai dấu chân sâu hoảm.
Tiếng động vừa rồi là do người này dậm chân mà ra.
Thấy rõ người tới, Chí Đông Phương sợ hãi.
Một buổi tối hai mươi tám năm trước, người này như thần như quỷ rơi xuống, giết chết toàn bộ cao thủ nhà họ Chí, hơn nữa dùng thực lực một người ép cho cả Hoa Hải im lặng, phong bế mọi tin tức lan ra ngoài.
Sao ông ta lại tới!
Nỗi sợ xa xăm ập tới, làm Chí Đông Phương không khống chế được quỳ phịch xuống đất.
“Không biết ngài tới nên không tiếp đón từ xa!”
Người này là người hầu nhà họ Diệp – Diệp Văn Tùng.
Diệp Văn Tùng lạnh lão nhìn Chí Đông Phương.
“Chí Đông Phương, ông thật to gan lớn mật!
Ông lại dám tiết lộ tung tích Chí Oánh cho thăng con hoang kia, ông đáng tội gì?”
“Sao? Không, ngài hiểu lầm rồi, tôi không hề!
Tôi đâu biết cô ta bị nhốt ở đâu đâu!” Chí Đồng Phương luống cuống nói.
Nếu chọc giận người này, nhà họ Chí sẽ bị diệt tộc.
“Hừ, sao có thể? Nếu không phải ông nói thì sao thăng con hoang kia tìm được người?’ Diệp Văn Tùng tất nhiên không tin Diệp Quân Lâm có năng lực như vậy.
“Này, ông nói chuyện cho văn minh xem nào, ông nói ai là con hoang?” Giữa