Nghe lời này, Bắc Phương liền đưa cho Diệp Quân Lâm một cây mã tấu, phía trên khäc hai chữ “Bắc Phương.”
“Thú vị đấy, thế mà lại là xuất thân từ quân đội! Không ngờ thứ nghiệt chủng như anh lại đi làm lính rồi!”
Diệp Văn Tùng không hổ là một cao thủ.
Từ thói quen, khí chất.và cách sử dụng vũ khí để nhận định ra thân phận của mấy người Diệp Quân Lâm.
“Ánh mắt khá đấy!” Diệp Quân Lâm cười cười, tay năm chắc mã tấu từng bước đi về phía Diệp Văn Tùng.
“Chỉ dựa vào anh mà đòi giết tôi sao? Người sỉ nói mộng!” Diệp Văn Tùng cười lạnh nói.
Anh ta chầm chậm rút cây đao dài ra, phản chiếu ánh sáng màu xanh đậm, âm u, tối tăm và lạnh lẽo.
Hai mươi năm trước chỉ với cây đao này, anh †a qua một trận đã biến thành thần, áp chế cả một thành Hoa Hải.
“Có thể chết dưới đao của tôi là một vinh dự lớn lao của anh đó!” Vừa dứt lời, Diệp Văn Tùng liền bắt đầu động tay.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, hoàn toàn không thể dùng mắt thường nắm bất, tựa như chỉ một cái chớp mắt vậy.
So với vua sát thủ còn nhanh hơn gấp mười lần; Khoảng cách mười mấy mét chớp mắt bỗng nhiên thu hẹp lại.
“Nhanh thật đó!”
Mấy người Tây Phương, Nam Phương liên tục thốt ra những tiếng kêu kinh ngạc.
Cho dù là trên chiến trường, những người có tốc độ nhanh như thế cũng rất hiếm.
Đồng thời, đao khí của Diệp Văn Tùng thay đổi liên tục, vững vàng rút ra một làn khí, giống như đang hút sạch không khí trong không gian này vậy.
“Ầm..” Một sức mạnh đáng sợ càn quét mọi thứ được tung ra.
Nhưng Diệp Văn Tùng không ngờ rằng Diệp Quân Lâm càng nhanh hơn anh ta! Lùi một bước tiến một bước, trong phút chốc hai người chỉ còn cách nhau trong gang tấc: Hai người đứng cùng một chỗ, đứng yên bất động mười mấy giây.
Lúc này Diệp Quân Lâm chớp lông mi,